Thiên Diệu Tử nhẹ nhàng rời đi như lúc đến, vẫy vẫy ống tay áo không để lại chút bụi trần. Lục Vân lại muốn kiếm đồ chọi bà ta, nghi hoặc trong lòng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mơ hồ. Còn không bằng không tới!Sở Dao lắc đầu, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi sư phụ muội đã nói nhỏ gì với huynh vậy?”“Muội thật sự muốn biết?” “Muốn, đương nhiên huynh có thể không trả lời. ”Hiện tại Lục Vân nghe thấy ba chữ “ Kông trả lời thì muốn phát điên, câu này không phải trêu cợt người ta sao?Hắn không giống đạo cô không đứng đắn vừa rồi, thích khoe khoang làm ra vẻ, vì thế nghiêm túc trả lời: “Bà ta nói muốn em tìm cơ hội ngủ chị. ”“?" Sở Dao sửng sốt. Sau đó gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nổi giận, nói: “Tiểu Lục Vân em nói bậy, sư phụ chị là người đứng đắn, sao có thể nói mấy câu lưu manh như vậy. với em, em không được sỉ nhục sư phụ chị!”“Sư phụ chị đứng đắn? Em đã gặp nhiều người như vậy rồi, chỉ có bà ta không đứng đắn nhất. ”Lục Vân nói thầm một câu trong lòng, nhưng cũng không thốt lên, bởi vì hän biết nếu để chị năm nghe thấy lời này thì nhất định lại tức giận. Có thể cảm nhận ra điều này từ giọng điệu của cô. Hôm nay tâm tình Diệp Khuynh Thành rất không tồi, nghiêng người ngóng nhìn Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, phía Kim Lăng Khương nói muốn giao hết xí nghiệp gia tộc cho tập đoàn Khuynh Thành chúng ta, em nói xem chị có nên chấp nhận không?” Từ lần trước Lục Vân đi đến Kim Lăng gây một một loạt sự kiện, Khương Chính Hồng đã cảm thấy tôn kính và bội phục hắn từ đáy lòng. Khi đi đến tỉnh Diệp gia Giang Nam hỏi thăm thì mới biết được từ miệng Khương Lam, rất có khả năng thanh niên tên là Lục Vân này sẽ trở thành cháu rể tương lai của mình, Khương Chính Hồng lập tức cao trào ngay tại chỗ. Lục tiền bối là nhân vật như thế nào?