“Tôi tên là Lục Vân, tôi được con gái của ông ủy thác tới giúp Khương gia vượt qua giai đoạn khó khăn này. ” Nhìn thấy ánh mắt của Khương Chính Hồng rơi trên người mình, Lục Vân chủ động giới thiệu bản thân. Tuy nhiên sau khi nghe hắn nói xong, Khương Chính Hồng sững sờ. Thực sự đến để giúp chúng tôi ư? Làm thế nào một chàng trẻ như vậy có thể giúp đỡ được? Ông ấy không nhớ ra có người nào như vậy xuất hiện trong bảng xếp hạng tông sư. Bỏ qua vấn đề năng lực của Lục Vân, điều khiến cho Khương Chính Hồng càng khó hiểu hơn đó là rốt cuộc là cô con gái nào đã ủy thác giúp đỡ ông ấy? Khương Chính Hồng có rất nhiều con trai và con gái. Vì thế, trong lúc sững sờ, ông ấy đã bật thốt ra câu hỏi này. Lục Vân trả lời: “Là người ở Giang Nam. ” “Giang Nam…” Xoẹt! Sắc mặt của Khương Chính Hồng lập tức tối sầm lại. Ông ấy còn có cô con gái nào ở Giang Nam? Chỉ có Khương Lam. Sắc mặt của Khương Chính Hồng thay đổi, ông ấy lạnh giọng nói: “Khương Lam, đứa con gái bất hiếu đó. Kể từ khi vi phạm gia quy, nó không còn được nhắc đến nữa. Đến bây giờ Khương gia gặp khó khăn, nó lại để một tên nhóc đến để sỉ nhục tôi. Nó thật sự cho rằng tôi không làm gì được nó hay sao?” Nhiều năm trôi qua, ân oán giữa hai cha con cũng bị thời gian xóa nhòa dần đi. Khương Chính Hồng thường tự trách bản thân có phải khi đó mình quá cứng rắn và tàn nhẫn hay không? Mãi cho đến hôm nay, ông ấy mới nhận ra rằng không cần phải tự trách bản thân mình nữa. Lục Vân được Tề Thương Lan giới thiệu, như vậy hắn không phải là cùng một đám với bọn họ hay sao? Đương nhiên Khương Chính Hồng trút giận lên Tề Thương Lan. Tề Thương Lan thực sự chán nản. Lục Vân cũng lắc đầu nói: “Ông là người nóng tính không phân phải trái, thậm chí còn quá sĩ diện và không biết điều, chẳng trách năm đó bác Khương lại bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận. ”