Thăng nhóc này nhìn có vẻ rất bảnh trai, gương mày hơi giống với Diệp Khuynh Thành. Từ ánh nhìn đầu tiên Lục Vân đã đoán ra thân phận của cậu ta. Em trai của Diệp Khuynh Thành, là dạng có quan hệ huyết thống. Quả nhiên đã nghe Diệp Khuynh Thành giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, chị giới thiệu với em một chút, đây là em ruột của chị - Diệp Vô Địch, hai ngày trước cố ý gấp rút trở về từ đại học. Kinh Thành để nhận chị. Vô Địch, đây là tiểu Lục Vân, cũng là em chị, nhưng nó lớn hơn em một chút, cho nên em phải gọi là anh. ”“Chị, không phải chị đang nói giỡn chứ?” Diệp Vô Địch đầu tiên là kinh ngạc nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, sau đó chuyển mắt qua Lục Vân, mặt đầy địch ý: “Em với người này không có chút huyết thống nào cả, dựa vào cái gì gọi anh ta là anh?"Có thêm một người chị còn chưa tính, dù sao cũng có quan hệ huyết thống, nhưng người tên Lục Vân này là thế nào? Hản xứng để mình kêu là anh à?Diệp Vô Địch lập tức không phục. Diệp Khuynh Thành nhíu mày liễu lại, lúc này đột nhiên nghe Lục Vân nói: “Đúng vậy, chúng ta không có quan hệ huyết thống, hơn nữa trước kia không quen biết, cậu không thể gọi tôi là anh, cậu nên gọi là anh rể. ”Hắn cố ý nâng cao âm lượng. “Anh rể?” Diệp Vô Địch đột nhiên mở to hai mắt nhìn. Lục Vân cười nói: “Không sai, gọi nhanh lắm, kêu thêm vài tiếng anh rể nghe đi, anh rể vui vẻ thì sẽ cho bao lì xí lớn”Mặt Diệp Vô Địch lập tức tối sầm lại. Nghĩ thầm có phải người này có tật xấu hay không? Không nghe ra câu “ anh rể ' vừa rồi của tôi là câu nghỉ vấn à, sao lại biến thành xưng hô rồi?Thật không biết xấu hổiDiệp Vô Địch nghỉ hoặc nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Chị, thứ này thật là anh rể của em?”“Em... ” Diệp Khuynh Thành vừa định nói là tiểu Lục Vân đùa em chơi thì bỗng thấy Lục Vân đi nhanh lên, ném Diệp Khuynh Thành lên sô pha, sau đó thì vả chan chát lên cặp đào căng mọng kia. “Nhìn thấy không, nếu anh không phải anh rể em thì dám đánh chị em vậy không?”Diệp Vô Địch: "... . "Diệp Khuynh Thành: “... ”“Đúng vậy, Vô Địch, cậu ấy chính là anh rể con, con phải nhớ kỹ gương mặt này, dù cậu ta hóa thành tro cũng là anh rể của con. ” Đúng lúc này, Khương Lam bỗng đi đến từ ngoài cửa, nói với giọng điệu rất kiên địnhLúc này không chỉ Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, ngay cả Lục Vân cũng xấu hổ thả tay khỏi cặp đào kia, nói: “Bác gái, tụi cháu chỉ đang đùa giỡn thôi!” Khương Lam đã trống vắng mười mấy năm, cuối cùng cảm nhận được sự thỏa mãn xưa nay chưa từng có, tình cảm vợ chồng cũng nhanh chóng ấm lại. Nhưng sao nói chuyện này ra trước mặt con cái mình được? Khương Lam biết Lục Vân đang trả thù mình nên trừng Lục Vân một cái, hai người đều ngầm hiểu ngậm miệng không nói, không lấy đối phương ra nói giỡn nữa. Cái này gọi là ăn ý.