- Rồi rôi, không trêu nữa được chưa?”Hiếm lảm mới có cơ hội trêu người như vậy, nên Lâm Thanh Đàn cứ vừa bón thuốc cho Liễu Yên Nhi, vừa nói với kiểu trách móc:“Nói không phải chứ em ba à, em đã lớn ngần này rồi mà lại bị một con rết cắn thành cái nông nỗi này, chị đúng là không hiểu nổi đấy, con rết kia chẳng lẽ là rết tỉnh à?”Lục Vân đứng ở một bên buồn cười không thôi. Chị hai à, chị nói đúng rồi đó, nó đúng là một con rết tinh chứ còn gì nữa. Lúc Lục Vân nghiền con rết đó ra thành bột, các chị em không có mặt ở đó, nếu không để Lâm Thanh Đàn nhìn thấy trên đời có một con rết to đến vậy chắc lúc này chẳng nói ra được những lời như vậy nữa đâu. Còn Liễu Yên Nhi bên này thì rõ mồn một mọi chuyện, nhưng cô cũng không nói cho bọn họ biết. Sau khi cho Liễu Yên Nhi uống thuốc xong xuôi, Lâm Thanh Đàn bèn than vn nói:“Chị cũng không biết gần đây bị gì nữa, không hiểu sao lại xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vậy, đầu tiên là Trần gia bôi nhọ chị gái và em trai, sau đó lại đến em bị rết cắn. ”"May mắn thay, Trần gia cũng đã đứng ra thanh minh và xin lỗi rồi... Mà nói đến đây cũng thấy lạ thật, Trần gia tốn công tốn sức như vậy rốt cuộc để được cái gì cơ chứ?”Lâm Thanh Đàn thực sự nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được. Còn Liễu Yên Nhi lại nhìn về phía Lục Vân với biểu cảm ngập tràn suy nghĩ đắn đo sâu xa. Mặc dù không có tận mắt nhìn thấy, thế nhưng trực giác. nói cho cô ta rằng chắc chắn là do em trai Lục Vân đã nhúng tay giúp gì đó. Nghĩ đến đây cô thấy, có vẻ như đứa em trai này không chỉ biết võ công và y thuật thôi đâu, mà đằng sau chắc hẳn cũng có một thân phận không hề tầm thường. Nếu không phải vì trình độ hiện tại của Lâm Thanh Đàn không đủ để châm cứu bộ vị đó cho em ba, chứ không cô sẽ không cho hẳn động vào, thà tự mình làm còn hơn. Bởi dù sao thì nam nữ cũng khác nhau mọi mặt... Còn lý do vì sao Lâm Thanh Tân rời khỏi phòng là bởi vì cô sợ răng mình đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của Lục Vân.