- Lão gia, nơi này cách Aguero khoảng hai trăm cây số nữa, trời cũng đã sắp tối rồi. Chúng ta sẽ ở lại đây một đêm, sáng ngày mai sẽ đến đó. Chàng thanh niên thoáng đẩy cặp mắt kính lên, nhìn khách sạn đã được đặt sẵn trước đó, hài lòng gật đầu, nói. - Được, vậy nghỉ ngơi một ngày cho khỏe. Sáng ngày mai đến đó cũng không muộn. Giang Văn Ba gật đầu. Nếu đã đến Châu Phi rồi, cũng không cần vội vả. Tuy nói ông nôn nóng muốn đến gặp con trai ngay, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không cần thiết. Trước cứ nghỉ ngơi, chờ thuộc hạ xác nhận tình huống lại một chút cũng không muộn. Lúc này, một chiếc trực thăng đáp xuống sân bay. Một đám người nam nữ cao gầy, da trắng mắt xanh mặc trang phục màu đen tinh xảo, động tác ưu nhã từ trên máy bay bước xuống, không chút dừng lại bước lên hai chiếc trực thăng đậu cách đó không xa, bay nhanh đến một hướng khác. Khi trời đã hoàn toàn tối xuống, hai chiếc trực thăng cũng đã đáp xuống gần Aguero, nhưng trực thăng cũng không phải đáp xuống ngay bên trong Aguero mà là cách một khoảng cách, chọn lựa một nơi khá hẻo lánh mới đáp xuống. Sau khi chiếc trực thăng đáp xuống, Hầu tước Ryan tóc vàng bước xuống, nhìn người thanh niên bên cạnh nói: - Các người đi dò xét tình huống trước đi. - Vâng, Hầu tước các hạ. Người thanh niên gật đầu một cái, sau đó vung tay lên, dẫn theo hai người trẻ tuổi khác chạy về phía trước thật nhanh, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Nhìn thuộc hạ đã chạy đi xa, Hầu tước Ryan thở hắt ra một hơi, thản nhiên nói: - Hy vọng mau chóng giải quyết được chuyện này. Tôi cũng không muốn chuyện rắc rối xảy ra nữa. - Hẳn sẽ không đâu. Lần này chúng ta có đến ba nghị viên trưởng lão và sáu nghị viên bình thường. Nếu còn không bắt được Giang Khương, sau này chúng ta nên co đầu rụt cổ trong lâu đài, đừng nên ra ngoài nữa. Hầu tước Robert hừ nhẹ một tiếng. Ông ta thật sự căm tức Giang Khương. Lần trước chịu thiệt lớn trong tay Giang Khương như vậy, đến bây giờ vẫn là sự sỉ nhục trong lòng ông ta. Một cô gái tóc đỏ xinh đẹp từ trong bóng tối bước ra, nhìn bầu trời đen kịt, cười nói: - Nghe các người nói Giang Khương dường như rất lợi hại, Tôi ngược lại cũng muốn nhìn xem một chút. Hơn nữa, còn trẻ thì chắc là rất đẹp trai. Robert hình như có chút kiêng kỵ cô gái tóc đỏ, hừ một tiếng nói: - Hồng Nguyệt, cô đừng có khinh thường. Mặc dù tiểu tử này còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất xảo quyệt, thực lực lại kinh khủng. Chuyện lần này trọng đại, vạn lần không được khinh thường. Hầu tước Ryan cũng gật đầu, nói: - Bất kể thế nào, lần này chúng ta cũng phải toàn lực đánh ra, tốc chiến tốc thắng, đừng kéo đám thổ dân kia ra. Nếu không, đó chính là phiền phức lớn. Nghe Hầu tước Ryan nói, Hồng Nguyệt và Robert nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu. Đám thổ dân đáng ghét kia đúng là khiến cho người ta căm tức. Chẳng biết vì sao bọn thổ dân đó lại không có ý tốt với Huyết tộc cao quý. Chỉ cần chỗ nào có Huyết tộc tồn tại, chẳng khác nào lửa thiêu lông mày với bọn họ. Mà đám vu sư đáng chết lại nổi tiếng khó dây dưa. Cho nên, chỉ có một số thành phố lớn mới có Huyết tộc tồn tại. Lúc này ba người nhất trí với nhau là tốc chiến tốc thắng. Ba Huyết tộc đi dò xét Giang Khương dốc hết sức lực chạy về phía trước, không bao lâu sau đã đến gần khu cách ly. Ba huyết tộc này đều là cấp Bá tước, lặng yên không một tiếng động đến gần khu cách ly. Nhìn lều vải dựng bên ngoài cùng với đám binh lính da đen đang đốt lửa, còn có mấy chiếc xe tăng và xe bọc thép, cả ba đều không khỏi sửng sốt. Ba người nhìn nhau một cái, sau đó Bá tước dẫn đầu nhẹ nhàng vung tay lên, không một tiếng động vượt qua đám da đen, chui vào trong khu cách ly. Cảnh vệ, đối với những Huyết tộc cấp Bá tước như thế này, chẳng khác nào vật vô hình. Thừa dịp ánh mắt cảnh vệ liếc đi nơi khác, trong nháy mắt đã như làn khói vượt qua khu cách ly tiến vào bên trong. Chẳng qua khi cả ba băng vào khu cách ly, đám binh lính da đen đang ở bên ngoài đột nhiên đứng lên ba người, nhìn về hướng Ba huyết tộc biến mất. Đồng thời có hai trong đó không hẹn mà dùng sức hít, ánh mắt nheo lại, sau đó cả ba nhìn nhau. Một người trong đó trầm giọng nói: - Mùi máu tanh rất nồng. - Đúng, là quỷ hút máu. Đám quỷ hút máu đáng chết kia. Một người khác lên tiếng. Nghe hai người nói, người da đen còn lại cười nhe hàm răng trắng bóc: - Nhìn tốc độ này, còn có mùi máu tanh, hẳn là cấp Bá tước. Lại còn dám đến nơi này, đúng là không biết sống chết. Nói đến đây, y nhìn người bên cạnh, nói tiếp: - Lagouli, mau báo cáo về Tổ linh điện. - Được. Người nọ gật đầu, sau đó bước sang một bên, móc ra một cái còi quái lạ, dùng sức thổi lên. Chỉ là mặt của gã chuyển động, ngoài ra không có bất cứ âm thanh nào cả. Lúc này, cách đó không xa, đột nhiên đống cỏ khô vọt ra một con báo đen. Sau khi con báo đen đến bên cạnh người da đen, lập tức nằm xuống. Người da đen đưa tay sờ đầu nó một cái, đồng thời miệng toát ra âm thanh cổ quái, rồi vỗ vào đầu nó một cái. Con báo đen đứng dậy, xoay người chạy về một hướng. Ba Huyết tộc cũng không dừng lại trong khu cách ly quá lâu, rất nhanh lặng yên đi ra, tránh được đám da đen ngoài cửa, nhanh chóng rời đi. Chẳng qua bọn họ không biết, cách bọn họ không xa là mấy con báo đen đang lặng lẽ theo dõi bọn họ. Lúc này, cách khu cách ly hơn mười dặm, một đám vu sư lớn nhỏ dưới sự dẫn dắt của Tế tư tổ linh đang đi về phía bên này. Phía trước bọn họ đột nhiên xuất hiện một con báo đen, chạy đến trước người hầu của Tế tư tổ linh. Người hầu Tế tư tổ linh nhẹ nhàng vuốt ve đầu con báo, thì thầm mấy câu, liền sải bước đến bên cạnh Tế tư tổ linh, trầm giọng nói: - Đại tế tư, người của chúng ta ở khu cách ly phát hiện tung tích của Huyết tộc cao cấp.