Nghe chị Lưu nói, Hồ lão, Trương Nhạc và một đám bác sĩ đều tức giận. Y tá tiêm thuốc cho một đứa bé mới bảy tám tháng tuổi, ai có thể cam đoan một lần là lấy trúng mạch máu. Một tiêm không trúng đã động thủ đánh người ta, sau này còn ai dám làm y tá chứ?- Thằng ranh, mày cứ chờ đó, tao sẽ đánh chết hết tụi mày. Nếu không, tao sẽ không tên là Ma Tứ Đao. Gã đàn ông quỳ rạp dưới đất cả nửa ngày mới đứng dậy nổi, hai mắt tràn ngập vẻ oán độc, chỉ thẳng vào Giang Khương, sau đó lại chỉ vào Tiểu Lệ đang trốn đẳng sau Giang Khương, tàn nhãn nói:- Còn mày nữa, con nhỏ kia, lão tử sẽ không bỏ qua cho tụi mày. Mấy ngày nay, tụi mày nên cẩn thận. Nghe xong những lời này, sảc mặt mọi người đều phát lạnh. Gã đàn ông kia đúng là không có ý định bỏ qua. Đặc biệt là Tiểu Lệ đang đứng đằng sau Giang Khương, bị người nọ chỉ thẳng mặt, trong lòng hoảng hốt, sắc mặt trẳng bệch. Gương mặt Giang Khương cũng trầm xuống. Vốn hẳn không có ý định so đo với người này, liền bước thẳng đến, một tay bóp vào cổ gã đàn ông, lạnh giọng nói:~ Anh nói cái gì? Nói lại thêm lần nữa đi. Thấy ánh mắt Giang Khương phát lạnh, lại còn bị bóp cổ, khí thế của gã đàn ông xìu xuống vài phần. Tay Giang Khương mấy năm qua dính không ít máu. Ngoại trừ súng ống, con dao trong tay Giang Khương cũng đã uống máu của không biết bao nhiêu binh lính của các nước. Sát khí trên người Giang Khương hoàn toàn không phải là giả. Mọi người phía sau chỉ cảm thấy Giang Khương đột nhiên thay đổi khí thế. Vốn đang ôn hòa, thoáng chốc đã như hàn khí xâm người, khiến cho người ta nhìn thôi cũng phát lạnh. Gã đàn ông bị sát khí của Giang Khương làm cho hoảng hốt, cổ co rụt lại. Chỉ là người này hung hãn đã quen, cổ bị Giang Khương chế trụ, sau khi phản ứng lại liền đưa tay chộp lấy tay Giang Khương, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt quát:~ Thằng ranh, mày muốn chết. Hai tay bắt được cổ tay Giang Khương, muốn vặn gấy. Nhưng Giang Khương đã chế trụ cổ của gã, mặc dù không dùng sức quá nhiều, nhưng nào để cho gã dãy dụa dễ dàng chứ. Thấy người này cứ hở nói ra là giết chóc, Giang Khương đã thật sự nổi giận, tay phải căng lên, dùng sức một chút nâng người này lên. TỖA,a. . Gã đàn ông bị Giang Khương dùng sức bóp cổ giơ lên, mặt đỏ bừng, hay tay cầm lấy tay phải Giang Khương muốn giấy dụa, đôi chân không ngừng lắc lư giữa không trung. Những người bên cạnh đã thật sự choáng váng. Nhìn Giang Khương có chút gầy gò nhưng một tay lại có thể nâng một người sáu bảy chục cân lên một cách nhẹ nhàng, căm củamọi người không khỏi muốn rớt xuống đất. Giang Khương lạnh lùng nhìn gã đàn ông mặt mày đỏ bừng giấy dụa không thôi, lãnh đạm nói:- Ma Tứ Đao phải không? ~ Tôi nhớ kỹ anh rồi đấy. ~- Nếu như bất kỳ người nào trong phòng khám chúng tôi xảy ra chuyện gì. Giang Khương kê sát mặt của mình vào gã đàn ông, lạnh giọng nói:- Mặc kệ là vấn đề gì, tôi sẽ tính hết lên đầu anh. Nhìn sát khí quá mạnh của Giang Khương, gã đàn ôngcũng quên dãy dụa, vẻ mặt kinh hãi nhìn thẳng vào mắt Giang Khương. - Hôm nay còn có con anh ở đây, tôi chẳng thèm so đo với anh. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cho anh biết thế nào gọi là sống không bằng chết. Giang Khương nói. Thấy hiệu quả đã không sai biệt lắm, biết đối phương không dám tái phạm, liền tiện tay ném gã đàn ông xuống đất. ~ Khụ khụ,„Sau khi bị ném xuống đất, gã đàn ông ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ bừng dần dần khôi phục lại bình thường. Gã ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Giang Khương, sau đó mới kéo vợ con chạy vội ra ngoài. Nhìn gia đình gã đàn ông bỏ đi, những người trong phòng khám mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn Giang Khương có chút khác lạ. Một số người bệnh ra sức võ tay, hưng phấn nói:~ Tiểu thầy thuốc thật là có bản lãnh. Tên Ma Tứ Đao này cuối cùng cũng bị dạy cho một bài học. Trương Nhạc đứng đẳng sau không dám nói gì, nhìn Giang Khương rồi lại nhìn mình, rồi lại há to miệng. Vóc người Giang Khương không khác gì vóc người của y, nhưng tại sao Giang Khương có thể một tay bóp cổ người ta nâng lên khỏi mặt đất được?Trương Nhạc không nhịn được nhìn xuống cổ tay của mình, cảm giác cổ tay Giang Khương cũng đâu có hơn gì, nhưng tại sao tiểu tử này lại lợi hại như vậy? Nhớ đến lúc nấy gã đàn ông cầm cái ghế phang tới, có thể tránh được đã là may mắn lắm rồi, làm sao có chuyện giơ tay ra tiếp được?Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Nhạc có chút phát lạnh, nhìn theo bóng lưng Giang Khương, rốt cuộc có chút sợ hãi. - Bác sĩ Giang, nghĩ không ra cậu lại lợi hại như vậy. Chị Lưu cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Giang Khương hưng phấn nói:- Sau này có bác sĩ Giang ở đây, chúng ta cũng an tâm hơn, không sợ mấy tên côn đồ quấy rối nữa. Hồ lão cũng có chút tán dương gật đầu nhìn Giang Khương. Hai năm qua, phòng khám có không ít lần bị những người bệnh côn đồ như thế này làm loạn. Lần nào cũng báo. cảnh sát, cảnh sát đến cũng chỉ giảng hòa, khiến cho việc kinh doanh của phòng khám cũng bị giảm bớt. Ngay cả Hồ lão cũng đã từng bị đánh. Thật không nghĩ đến Giang Khương ngoại trừ cực kỳ hiểu biết về Trung y, lại còn có sức mạnh như: vậy. Nếu thế, sau này phòng khám sẽ yên ổn hơn nhiều. Giang Khương nhìn Tiểu Lệ vẫn kinh hoảng, cười nói:- Đừng lo lắng nữa. Không có việc gì đâu. Sau này anh ta không dám làm gì cô đâu. ~ Thật sao? Bác sĩ Giang, anh ta sẽ không tìm tôi gây phiền toái chứ?Tiểu Lệ vẫn căng thẳng không thôi. Nghe thấy lời này của Giang Khương, sắc mặt mới hòa hoãn một chút. Giang Khương mỉm cười gật đầu: ~ Yên tâm đi, cứ tin tưởng tôi. - Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn. Thấy Giang Khương khẳng định như vậy, Tiểu Lệ mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lau nước mắt vừa cười. Nhìn bộ dạng của Tiểu Lệ, Hồ lão cũng âm thầm thở dài. Vừa rồi Tiểu Lệ bị hù không nhẹ, cũng may là có Giang Khương ở đây. Nếu không sẽ không biết việc này còn như thế nào nữa. - Được rồi, Tiểu Lệ, đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút. Ngày mai cho cô nghỉ phép một ngày. Hồ lão mỉm cười an ủi Tiểu Lệ, sau đó quay sang nói với mọi người: - Được rồi, được rồi, không còn việc gì nữa. Tất cả mọi người trở về vị trí, đừng để người bệnh đợi lâu. - A, vâng. Tất cả các bác sĩ đều lên tiếng. Trước kia đụng chuyện như vậy nào được giải quyết dễ dàng như thế, lập tức cũng có chút hãnh diện.