Edit: JollyBeta: SakuraTừ trong cục dân chính đi ra, hai người từ người yêu đã chính thức trở thành vợ chồng, Phong Ninh đeo kính râm, cố gắng tạo nên bộ dáng lãnh khốc, có điều khóe miệng nhếch lên làm như thế nào cũng không hạ xuống được: “Đi chọn chiếc nhẫn trước, sau đó về nhà anh ăn cơm, ăn xong chúng ta nhanh chóng trở về nhà của chúng ta. ” Cậu đều sắp xếp xong xuôi, nhưng lúc nói đến về nhà thì trong mắt của cậu có chút khẩn trương có chút e lệ. Chiếc nhẫn vẫn luôn là cái nút kết trong lòng Phong Ninh, chuyện Trần Lạc Lạc vẫn chưa tính toán xong đâu, cậu muốn cho Bách Hợp một hôn lễ hoành tráng hơn người khác, vợ của cậu phải được càng tốt càng nhiều hơn người khác. Bởi vậy chiếc nhẫn lựa chọn rất lâu, thật vất vả mới chọn được hai hạt kim cương đặt làm nhẫn, để cho cô sau này có thể ngẩn đầu ưỡn ngực, không ngờ rằng lại có sự cố. Chuyện này vừa nghĩ tới đều làm Phong Ninh cảm thấy chán ghét từ trong lòng, Trần Lạc Lạc làm như vậy không chỉ là hủy hai cái nhẫn, mà còn tương lai sắp tới cậu sẽ trù tính và sắp xếp, chuyện này cậu sẽ bắt nhà họ Trần trả giá. Hôm nay kết hôn mà nhẫn còn chưa có, Phong Ninh ngẫm lại cũng phiền muộn, cậu không thể đợi đặt lại chiếc nhẫn khác, đeo nhẫn lên tay Bách Hợp là tâm nguyện bấy lâu nay của cậu, cho dù cầm giấy đăng ký rồi, thế nhưng cứ cảm thấy thiếu đi thứ gì cứ tiếc nuối, vì vậy cậu muốn cho Bách Hợp chọn một chiếc nhẫn khác, nhưng lần này cậu không tính đặt làm nữa. Hai người một lần nữa đi dạo trung tâm, lần này Phong Ninh chọn cả buổi, cũng chọn trúng một chiếc nhẫn thành phẩm, đeo thử lên tay Bách Hợp vừa vặn phù hợp, không cần chỉnh sữa, đợi đến lúc quét thẻ trả tiền, nghe được nhân viên cửa hàng nói giá chiếc nhẫn, tuy rằng đáng giá hơn chiếc nhẫn bình thường nhiều, nhưng so với chiếc nhẫn trước đó đã đặt không bằng một phần mười. Đối với việc này Phong Ninh canh cánh trong lòng. Bách Hợp kéo cánh tay của cậu vươn bàn tay của mình ra xem. Dưới ánh đèn, viên kim cương kia được bao bọc lại, kim cương cũng không phải đặc biệt lớn, trinh độ tinh mỹ kém xa viên ‘Đôi mắt tình nhân’ kia, nhưng lại rất thích hợp với cô, chiếc nhẫn xinh xắn phối hợp với ngón tay thon dài, lộ ra xinh xắn mà đơn giản. Phong Ninh nhìn thấy động tác của cô, cũng vươn tay mình ra ngoài, bàn tay cậu to hơn tay Bách Hợp, thoạt nhìn tràn đầy sức mạnh, chiếc nhẫn của cậu lớn hơn chiếc của Bách Hợp chút ít, phối hợp với da màu đồng trong cũng rất tuyệt, hai bàn tay để chung một chỗ, rất hợp. “Em cảm thấy như vậy là tốt rồi, Phong Ninh, chiếc nhẫn có đắt hay không em không để ý, nếu không lúc trước em sẽ không nhận chiếc nhẫn bạc kia. ” Phong Ninh dụng tâm lựa chọn, thái độ này còn quý trọng hơn tiền tài. Khó có khi Bách Hợp mở miệng khích lệ Phong Ninh, vừa mở miệng, gương mặt Phong Ninh không tự chủ lộ ra ý cười nhưng lại cố nén. Lúc trước xác thực cậu có chút để bụng, vài năm trước thời thiếu niên mua tặng Bách Hợp chiếc nhẫn bạc, lúc đó chỉ nghĩ rằng lời hứa với cô quan trọng hơn tiền tài, sau đó chiếc nhẫn kia Phong Ninh xem như bảo vật, sau đó nữa Phong Ninh từng nghĩ qua lúc kết hôn sẽ bù cho cô một chiếc tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần, nhưng mà không ngờ rằng làm việc tốt thường gian nan. May mắn ở chỗ hôm nay mọi việc cuối cùng cũng viên mãn, Phong Ninh đi thanh toán tiền. Lúc hai người từ trong cửa hàng đi ra, sắc trời không còn sớm, hôm nay giằng co một ngày, Phong Ninh cũng không muốn lại lãng phí thời gian hơn, cánh tay lôi kéo Bách Hợp. Một tay vốn đang xách cái túi đựng hộp trang sức bị cậu móc trên ngón tay, tay còn lại lấy điện thoại ra. Cậu đang gọi điện thoại về nhà họ Phong muốn báo chuẩn bị trước câụ sẽ về ăn cơm, trong giọng nói lộ ra vui sướng, dường như bên đầu dây kia có người hỏi vài câu, câu quay đầu nhìn Bách Hợp, mỉm cười với cô, một bên trả lời, còn dùng sức gật đầu, chỉ tiếc người bên đầu dây bên kia nhìn không thấy. Lúc cùng người khác nói chuyện, Phong Ninh không vờ ngớ ngẩn, cũng không nói nhiều, hai ba câu nói xong liền tắt điện thoại. Đây là lần đầu tiên Bách Hợp đến nhà họ Phong, tiến vào nhiệm vụ bao nhiêu năm cũng kết giao với Phong Ninh bấy nhiêu năm, ngoại trừ dì Vương từng gặp qua một lần, những người còn lại của nhà họ Phong chưa từng gặp qua ai, bây giờ đã cầm giấy hôn thú mới đến nhà họ Phong lần đầu tiên. Nhà họ Phong là một đại viện nằm trong đặc khu quân đội, nếu bàn về xa hoa cùng diện tích thì không bằng nhà của Trần Lạc Lạc, nhưng trong thành phố này đất khắp nơi đều xây nhà cao tầng hiện đại, nhà họ Phong ở trong khu đặc khu này lại bảo lưu hơi thở màu sắc cổ xưa. Cách vài bước là có chiến sĩ súng vác vai đạn lên nòng, canh gác sâm nghiêm, từ xa không có người dám lại gần, khu đặc khu này phòng ở không nhiều, hoàn cảnh cùng vị trí địa lý kiến trúc ban đầu do thầy phong thủy xem qua, khuôn viên cũng không giống như nhà họ Trần trang trí tỉ mỉ, trước mỗi viện nhỏ đều có cảnh vệ đứng đối xứng hai bên. Lúc Phong Ninh lái xe về đến, cảnh vệ bên trong xác nhận thân phận xong mới nới lỏng cảnh giác, hướng cậu chào kiểu quân đội, mới thả cho đi qua. Không biết có phải do Phong Ninh gọi điện thoại về trước, cho nên lúc hai người vừa xuống xe, người nhà họ Phong tất cả đều có mặt, một phòng bất luận nam nữ đều mặc quân trang nhìn Phong Ninh tay xách cái túi tay kéo Bách Hợp bước vào, từ lúc vừa bước vào mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phong Ninh, cậu bắt đầu có chút thẹn quá hóa giận. “Cha mẹ, con đã về, còn dẫn theo con dâu của hai người về!” Cậu nắm chặt tay Bách Hợp, giống như sợ cô vì bị mọi người nhìn chằm chằm mà khẩn trương, người ta nhìn qua thì cậu đều trừng mắt nhìn trở về, mãi đến khi nói câu này ra miệng, một thiếu niên khoản 17, 18 tuổi mặc một thân quân phục giống như Phong Ninh tiến lên hỏi: “Anh Ninh, anh còn xách quà về à. ” Cái túi đựng cái hộp nhẫn kia lúc này còn đang móc trên ngón tay cậu, vừa đăng ký lại mua nhẫn, nhân sinh tâm nguyện thoáng cái hoàn thành một nửa, Phong Ninh quá kích động, sau khi lên xe cũng quên lấy xuống, nghĩ đến muốn dẫn vợ về nhà, trên đường đi cũng không nhớ bỏ xuống, đến khi vào nhà vẫn còn móc trên tay. “Lúc nào khách khí như vậy rồi hả?” thiếu niên kia nhìn thấy logo trên túi đựng cái hộp nhẫn, lại cố ý cười nhạo cậu, già đò đưa tay muốn đi đón: “Về nhà mình, còn mua quà cáp gì chứ?”Trước giờ Phong Ninh làm người quá kiêu ngạo, khó có khi nhìn thấy phụ nữ bên cạnh cậu, bộ dạng hai người rõ ràng là đã đi dạo phố qua Phong Ninh tính tiền còn phải xách đồ, trước giờ cậu làm gì có vụ đi dạo phố? Từ nhỏ đến lớn mẹ Phong muốn dẫn cậu đi thăm thân thích cậu đều không kiên nhẫn, đừng nói chi đi dạo phố mua đồ, sau đó còn cầm cái túi làm chứng cứ, mọi người trong nhà đều làm bộ không nhìn thấy Phong Ninh xấu hổ, mặc kệ thiếu niên kia trêu chọc Phong Ninh. “Khách khí? Đây là nhẫn cưới của vợ anh!” Phong Ninh da mặt dày, người ta cười nhạo cậu, bắt đầu còn có chút xấu hổ sau đó bình tĩnh lại, ngược lại dương dương tự đắc nắm bàn tay đeo nhẫn của Bách Hợp cùng tay mình vươn ra, ở trước mặt thiếu niên quơ một vòng, một tay khác nâng cái túi đựng hộp nhẫn lên, không để thiếu niên đụng được: “Chú mày muốn lễ vật rất đơn giản, vợ, em ngồi xuống trước, anh muốn tự mình đưa lễ vật cho chú ấy, để chú ấy từ từ cảm nhận dư vị!”Cậu buông Bách Hợp ra, chỉ chỉ vị trí cái ghế vừa rồi thiếu niên vừa đứng dậy, để cô ngồi xuống, cái tay vừa mới buông Bách Hợp ra liền trở tay chụp lấy cậu thiếu niên đang muốn trốn chạy, biểu lộ có chút hung dữ kéo thiếu niên đi ra ngoài, không lâu lắm trong phòng liền nghe thấy tiếng ‘bành bành’ giống như đang đánh túi cát, nương theo âm thanh ấy tiếng thiếu niên bất mãn kêu rên: “Anh kết hôn còn đánh người, ỷ lớn hiếp nhỏ. ”Người trong phòng không có ý định đi ra ngoài giải cứu, nhà họ Phong giáo dục bé trai vốn từ nắm đấm dưỡng lớn, lúc còn nhỏ bị người nhà đánh còn hơn sau này lớn lên bị người ngoài đánh, nếu chỉ tí xíu mày giũa này không chịu được còn cần người trong nhà giải cứu, sau này trưởng thành cũng không thể thành châu báu được. Người nhà họ Phong đều xuất thân là quân nhân, lúc nhỏ Phong Ninh cũng từng bị mày giũa như vậy, âm thanh ‘Dạy dỗ’ bên ngoài cũng không để trong lòng mọi người, hai người vừa rồi Phong Ninh gọi ‘Cha mẹ’ ngồi trên ghế sô pha, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc cắt đầu đinh, theo diện mạo mà nói, Phong Ninh lớn lên rất giống ông ta, biểu lộ có chút nghiêm túc. Mẹ của Phong Ninh cũng mặc quân trang, hai cô gái dựa phía sau bà, người trong phòng không mở miệng, cũng chỉ nhìn chằm chằm Bách Hợp dò xét, một hồi lâu sau mẹ Phong mới hỏi: “Các con quen biết nhau cũng vài năm rồi, hôm nay Phong Ninh mới dẫn con về nhà, đây là lựa chọn của bản thân nó, sau này cố gắng sống tốt. ” Bà cũng không nói chuyện trước kia, bây giờ Phong Ninh đã cùng Bách Hợp đăng ký kết hôn, ván đã đóng thuyền, nhắc lại trước kia chỉ tổ làm mọi người xấu hổ mà thôi, Bách Hợp đáp lời, mẹ Phong mở lời trước, kế tiếp một người phụ nữ trung niên mỉm cười cho người dâng trà, nhà họ Phong trọng quy cũ, người trẻ tuổi bây giờ kết hôn rất thích âu hóa, Phong Ninh cùng Bách Hợp hai người đã làm giấy kết hôn, hôn lễ còn chưa tổ chức, thế nhưng nhà họ Phong hy vọng hai người tổ chức kiểu truyền thống, lúc này muốn cho Bách Hợp cùng Phong Ninh kính trà trước. Đợi đến lúc Phong Ninh đánh người xong trở vào, một mặt thả ống tay áo xuống, Bách Hợp đã kính trà cho cha mẹ Phong Ninh rồi, mẹ Phong cùng mọi người trong nhà đang thương nghị tổ chức hôn lễ như thế nào. “Vợ, nhẫn chiếc đeo lên giúp anh. ” Phong Ninh từ trong túi mình móc ra chiếc nhẫn cưới, vừa rồi đánh người cậu sợ dùng sức quá lớn va trúng chiếc nhẫn, trước khi đánh người tháo chiếc nhẫn xuống, bây giờ kêu Bách Hợp đeo lên dùm mình. Thiếu niên bị đánh khập khiễn cũng theo sau vào, nghe thấy câu này liền chăm chọc: “Còn kêu vợ rồi, có bằng chứng không?”Phong Ninh quay đầu trừng mắt liếc cậu một cái, thiếu niên bị đánh một bên mắt bị sưng lên không thể mở ra được, hai con mắt một to một nhỏ, bị cậu nhìn lại liền rụt bả vai, nhanh chóng trốn ra ngoài cửa. Phong Ninh cười lạnh một tiếng, cậu hôm nay đã lấy giấy đăng ký, vừa đình đưa tay sờ giấy hôn thú trước ngực, chỉ là lúc định lấy giấy hôn thú ra, đột nhiên cậu nhớ tới hình chụp của mình bên trên đó, vửa nghĩ cậu liền đổi ý, chỉ tiếc không đợi cậu cất vào, mẹ Phong thuận tay liền đem giấy hôn thú mở ra xem, bắt đầu chỉ một mình bà cười, về sau mọi người vây sang nhìn, đều nhịn không được cười ầm lên.