“Huynh biết,huynh sớm phải nhận ra rằng, Hợp nương nàng ấy không phải như vậy…. ” Âm Tú một lúc sau mới bình tĩnh lại, hắn hít sâu một cái, hết sức khống chế thân thể có chút run run của mình: “Huynh phải đoán được, Hợp nương bây giờ đã không còn ở đây, Tiểu Hợp, huynh phải cám ơn muội. ”Giọng nói của hắn rất nhẹ, sau khi nói xong lời này liền lộ ra một bộ dáng tươi cười có chút hư vô mờ mịt: “Huynh cám ơn muội thay Hợp nương hoàn thành tâm nguyện, để cho nàng ấy rời đi mà không còn hối hận, huynh cũng cảm ơn muội đã vì huynh làm nhiều việc như vậy, muội cũng đã thay huynh hoàn thành tâm nguyện, huynh thật lòng rất cảm kích. ”Âm Tú thật ra thì sớm nhìn ra Bách Hợp khác Ly Bách Hợp. Hắn từ nhỏ nhìn Ly Bách Hợp lớn lên, tình cảm đối với nàng ấy đã nhập vào tận xương, từng cái nhăn mày, từng nụ cười của nàng ấy Âm Tú hết sức quen thuộc. Sau khi Bách Hợp tiến vào thân thể nàng ấy thì Âm Tú đã cảm thấy có cái gì đó không đúng. Cô gái hắn nhìn lớn lên từ nhỏ không có loại ánh mắt kiên nghị đó, Ly Bách Hợp chính là bông hoa sống trong lồng kính, chưa bao giờ chịu nắng mưa, đi đến đâu cũng khiến hắn không yên lòng, như vậy làm sao mà có loại thần sắc bền bỉ như vậy? Nàng ấy làm việc quá xúc động, mà Bách Hợp làm việc trầm ổn có khí độ, Âm Tú lúc đó cũng có cảm giác gì đó không đúng, nhưng hắn không dám nghĩ tới, nhất là sau đó Bách Hợp chợt thay đổi thái độ, không thích Lưu Thành nữa, hơn nữa trả thù hắn ta cũng là vì mình, Âm Tú từng ảo tưởng rằng người thích hắn chính là Ly Bách Hợp, nhưng cuối cùng hắn không lừa được mình, Hợp nương của hắn có thể thật sự biến mất, ngay từ lúc Lưu Thành bỏ rơi nàng ấy thì ngay đêm đó có thể nàng liền biến mất. Nhưng trong lòng Âm Tú vẫn ôm một tia hy vọng, một mực chờ đợi, hắn vừa không dám hỏi Bách Hợp, sợ biết được chân tướng. Lại khao khát người thích hắn chính là Ly Bách Hợp. Hắn sống trong mẫu thuẫn nặng nề cùng Bách Hợp muời mấy năm, cuối cùng hậm hực mà chết. Hắn muốn đi tìm Ly Bách Hợp, nhưng hết lần này đến lần khác lại hy vọng Ly Bách Hợp chính là Bách Hợp. Cho nên sau khi chết vẫn có một mong ước mãnh liệt là được gặp Ly Bách Hợp, khiến hắn được gặp Lý Duyên Tỷ. “Cảm ơn muội, Tiểu Hợp, cám ơn muội đã cho huynh hy vọng. ” Hắn chần chờ chốc lát, lại cắn môi không lên tiếng nữa. Toát ra vẻ mặt trẻ con yếu ớt không người giúp đỡ, hắn hoảng sợ cười khẽ một tiếng, rõ ràng trước khi gặp Bách Hợp có rất nhiều điều muốn nói, vào lúc này, lại không thể nói lên lời. Tính cách hắn chính là như vậy, cho nên mới không được Ly Bách Hợp thích. Bách Hợp hiểu hắn, cũng từng giúp hắn. Âm Tú lộ ra vẻ mặt phức tạp, cuối cùng rũ mí mắt xuống, che laị suy nghĩ trong mắt. “Đó là việc muội phải làm. ” Lúc Bách Hợp nghe được hắn nói mình giúp hắn, không khỏi cảm thấy có chút chột dạ. Cô giúp Ly Bách Hợp cũng cần Ly Bách Hợp trả giá thật lớn, Ly Bách Hợp sợ rằng lúc này đã không còn tồn tại trên thế gian nữa. Bách Hợp nhìn Âm Tú, chợt cảm thấy bây giờ dù nói gì với hắn thì cũng đều rất tàn nhẫn. Cô không sợ đối mặt với người tàn nhẫn hung bạo, lúc này lại không dám đối mặt với Âm Tú. Bách Hợp đưa mắt nhìn bố phía theo bản năng, cô đang tìm bóng dáng Lý Duyên Tỷ. Nhưng lúc này cũng không biết Lý Duyên Tỷ đã đi đâu, giống như cố tình biến mất để cho cô và Âm Tú có thể gặp mặt nói chuyện. “Huynh hiểu. Tiểu Hợp, huynh không trách muội, đây là sự lựa chọn của Hợp nương, hôm nay huynh cũng nên đi theo nàng ấy. ” Âm Tú giống như hiểu được sự dãy dụa trong lòng Bách Hợp, không tiếng động thở dài: “Huynh thất sự rất vui khi được gặp muội. ” Hắn cũng cám ơn Bách Hợp đã cho hắn chút hi vọng, tuy cuối cùng chút hy vọng này vẫn tan vỡ. Bách Hợp nghe thấy thế liền cảm thấy có chút không ổn, vội kêu lên: “A Tú, huynh muốn theo nàng ấy đi đâu?”“Huynh và Hợp nương tuy không có duyên vợ chồng, nhưng chúng ta vẫn từng là vị hôn thê. Ở trong lòng huynh thì thật ra kết hôn hay không kết hôn cũng đâu có quan hệ gì?” Ân Tú mím môi một cái, rũ mi mắt xuống, lộ ra một tia cười nhàn nhạt: “Nàng ấy đã không còn ở đây, huynh sống còn có ý nghĩa gì? ” Hắn muốn theo Ly Bách Hợp đi, Ly Bách Hợp biến mất, Bách Hợp cũng có vị trí của mình, hắn cũng phải tìm một chỗ đi cho bản thân. Trong lúc Âm Tú đang nói chuyện, thân hình của hắn cũng lung lay đứng lên, cái bóng ban đầu ngưng thật từ từ băt đầu trở lên trong suốt: “Tiểu Hợp, huynh rất cám ơn muội, nếu như muội thật sự là nàng ấy, vậy thì tốt biết bao. ” Giọng nói của Âm Tú ngày càng thấp, hắn hướng Bách Hợp lộ ra một tia tươi cười không biết là giải thoát hay phức tạp: “Tâm nguyện của huynh đã xong, sau này hy vọng muội luôn vui vẻ hạnh phúc…. ” Hắn thở dài, vốn là còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến lúc này, hết lần này đến lần khác lại không thể nói ra được. Kết quả như vậy có lẽ là tốt nhất, Âm Tú nhắm mắt lại, thân ảnh từ từ biến mất trong tinh không. “A Tú…. ” trong lòng Bách Hợp nặng trĩu, cô cảm giác trái tim bình tĩnh sau khi mình thoát ly khỏi thân thể Ly Bách Hợp giờ lại bắt đầu đau, trong miệng cô rên khẽ một câu, chẳng biết lúc nào gương mặt âm trầm của Lý Duyên Tỷ đã xuất hiện kéo cô vào trong ngực. Sau khi nhiệm vụ của Ly Bách Hợp hoàn thành thì Âm Tú cũng bắt đầu yêu cầu làm giao dịch, nhưng tâm nguyện của hắn không phải yêu cầu ai thay hắn làm gì, hắn chỉ muốn nhìn một chút người con gái đã thay thế Ly Bách Hợp. Lý Duyên Tỷ luôn cảm thấy bảo bối của mình bị người khác mơ ước. Dù cho lúc này Âm Tú đã biến mất không thấy, thế nhưng cảm giác có người to gan đụng chạm lại làm cho anh hết sức không thích. Hết lần này đến lần khác Âm Tú đã tiêu tán ở trong không gian này, dù là không gì không làm được như anh cũng sợ là không thể nào lại sáng tạo ra một người giống hệt Âm Tú như thế. Cho dù anh có sáng tạo ra một thế giới giống y đúc, lại xuất hiện một Âm Tú, nhưng dù diện mạo, tên tuổi giống nhau y đúc nhưng linh hồn vẫn không thể nào là một người giống nhau. “Có cái gì mà phaỉ khóc? Nói cho tôi nghe một chút. ” trong lòng Lý Duyên Tỷ đã muốn cầm dao đâm người, nhưng thần sắc trên mặt vẫn rất dịu dàng. Anh có thể theo bản năng biết được đây là một cơ hội tốt cho mình. Bách Hợp rất ít khi lộ ra bộ dạng yếu ớt như vậy. Có chuyện gì cô ấy đều một mình gánh vác, nhưng giờ trong lòng cô không vui, hoặc trong lòng có chuyện, như vậy anh phải biểu lộ thật tốt. Nhẹ nhàng kéo Bách Hợp vào trong ngực, Lý Duyên Tỷ lại duỗi tay thay cô lau đi nước mắt. đang khó chịu thì có người ở bên cạnh nói chuyện. Bách Hợp nghĩ tới Âm Tú vừa biến mất, hắn đuổi theo Ly Bách Hợp mà tới nhưng Âm Tú cuối cùng ngay cả mặt Ly Bách Hợp cũng không thể thấy. Mình may nhờ có Lý Duyên Tỷ bên cạnh, ít nhất lúc khó chịu còn có anh ấy an ủi mình, lúc trước Bách Hợp bởi vì nói thích có chút không cam lòng, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, lúc mình nói câu thích, người kia có thể ở trước mặt mình nghe, thật ra thì kỳ thật cũng là một loại hạnh phúc. “Chính là cảm thấy Âm Tú và Ly Bách Hợp có chút đáng tiếc, em hy vọng sau này anh luôn ở bên cạnh em, như vậy sẽ không có nuối tiếc. ” Bách Hợp đưa tay ôm hông Lý Duyên Tỷ, nói đến phần sau của câu cảm thấy thật xấu hổ, nhưng vẫn lấy can đảm nói ra. Lý Duyên Tỷ biết mình hôm nay đã làm đúng một chuyện. Âm Tú xuất hiện mặc dù khiến anh cảm thấy có chút không thích, nhất là khi Bách Hợp khóc vì người khác thật làm cho anh phiền muộn. Có thể vào lúc này, được nghe cô nói ra những lời kia, so với trước khi tiến vào nhiệm vụ, mình dụ dỗ cô nói ra chữ “Thích” còn quý giá hơn nhiều lắm. Lý Duyên Tỷ nhịn xuống vui sướng trong lòng, gật đầu một cái: “Dĩ nhiên. ”Ai cũng không thể nào từ trong tay anh cướp Bách Hợp đi. Dĩ nhiên anh cũng không phải Âm Tú, có thể dễ dàng tha thứ cho người cướp đi Bách Hợp, thích một người là im lặng nhìn cô ấy hạnh phúc. Loại tư tưởng ngu ngốc naỳ trong mắt Lý Duyên Tỷ xem ra giống như nghe chuyện lạ, nếu quả thật trong kịch tình có người như Lưu Thành xuất hiện, không đợi hắn dưỡng thương cho tốt, mình sẽ bắt hắn chết không minh bạch. Trảm khảo trừ căn, dĩ nhiên không có loại chuyện gió xuân thổi sẽ mọc lại. Trong lòng cười lạnh tưởng tượng dùng đủ các loại hình tàn khốc giết chết tình địch chưa xuất hiện, Lý Duyên Tỷ mặt ngoài lại lộ ra ôn nhu, khó có được bình thường anh nói chuyện cũng không nhiều, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại làm cho trong lòng Bách Hợp khá hơn rất nhiều. Cho đến khi lần nữa trở về trong nhiệm vụ, Bách Hợp gần như đã đem thương cảm giành cho Âm Tú hòa tan. Cô mới đột nhiên nghĩ tới mình đã một lần nữa bày tỏ với Lý Duyên Tỷ, thế nhưng một câu thích mình anh ấy vẫn chưa nói. “Thôi, lần sau trở về tinh không hỏi lại anh ấy. ” Bách Hợp cắn răng, thật lâu sau mới nhịn xuống buồn rầu trong lòng, trong khoảng thời gian cô tiến vào tinh không, thân thể Long Bách Hạ đã bay qua một nửa khu rừng rậm phủ tuyết. Cỗ thân thể này quả nhiên tốc độ như mũi tên. Sau khi Bách Hợp trở lại thân thể, do dự một chút liền giữa không trung hóa thành hình người rơi xuống. Tuy nói trước kia cô từng có kinh nghiệm biến thành rồng, nhưng lần kịch tình kia khác lần này. Bách Hợp lần đầu tiên tiến vào thế giới ma pháp, long ngữ ma pháp mặc dù có thừa kế trí nhớ của Long Bách Hạ, nhưng vẫn không quá quen thuộc, vậy nên cô quyết định ở trong khu rừng này luyện tập một đoạn thời gian, đến lúc đó trở về trong tộc hoặc cùng với ma tộc dưới lãnh địa Thâm Uyên đối chiến cũng sẽ không tay chân luống cuống. Chỗ Bách Hợp hạ xuống đã là chỗ sâu trong rừng rậm. Khu rừng này chính là nơi kinh khủng nhất đại lục Phong Nhã, bên trong có rất nhiều ma thú mạnh mẽ, cùng cây to, rừng rậm quanh năm tuyết phủ, nguy cơ tứ phía. Ở bìa rừng còn cảm giác được khí tức con người, nhưng đến chỗ sâu nhất gần như đã không còn cảm nhận được sự sống của sinh vật. Khắp nơi đều là một mảnh băng tuyết, chung quanh tuyết đọng rơi xuống đất nhìn thoáng qua đã thấy hàn quang lóe lên, có vẻ dễ dàng chọc thủng da của ma thú cứng rắn nhất, nhìn hết sức nguy hiểm. Nơi này bốn phía không cảm giác thấy hơi thở sự sống, đến chỗ sâu nhất của rừng rậm ngay cả cây to cũng không thấy, bốn phía chỉ còn tuyết đọng. Long Bách Hạ thân là Hoàng Kim Cự Long, thân thể bởi vì rất cường hãn, vào lúc này đối mặt với gió rét như dao quất vào mặt mặc dù cảm thấy có chút khó có thể chịu được, nhưng cũng không đến mức bị tổn thương gì, nhưng Bách Hợp càng đi vào trong lại càng cảm thấy chật vật. Nơi này hình thành khí hậu ban đầu trừ việc làm bình phong ngăn ma tộc tiến vào thế giới loài người ra, đồng thời cùng là bình phong ngăn Long tộc tiến vào thế giới loài người. Bách Hợp ngừng lại ở chỗ này, cô muốn chuẩn bị tại nơi không một bóng người này tu luyện mấy năm, làm quen thật tốt các kĩ năng của bản thân.