Địa điểm: Bệnh viện Nhân vật: Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Khâu Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Lăng Thần Huyền: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Lý Triết Vũ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức Thôi Khởi Thánh: Hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương Cộp... Cộp... Cộp... Tiếng bước chân nặng trình trịch vọng lại trên hành lang lạnh lẽo của bệnh viện. Bức tường trắng toát trước mắt như trải dài ra vô tận. Không biết tại sao, tôi cảm thấy tường hai bên hành lang mỗi lúc một khép kín, không khí càng lúc càng loãng ra, đầu óc tôi lâng lâng như ở trên mây... Thịch... Thịch... Thịch... Tim tôi đập loạn nhịp, nghe cũng nặng nề như tiếng bước chân... Tôi cắm cúi bước sau chị y tá, chầm chậm bước di dọc theo dãy hành lang trắng toát kéo dài tít tắp. Trong mắt tôi dần hiện ra những dáng người quen thuộc. Họ đứng chôn chân ở phía cuối dãy hành lang, ai nấy đều lặng thinh. "Tô Cơ... Hiểu Ảnh... " Khó khăn lắm giọng của tôi mới bật ra khỏi họng, nghe rất yếu ớt, "Sao các bà... các bà lại ở đây?" "Hựu Tuệ... " Tô Cơ há hốc miệng, không thốt thêm được lời nào. Tôi thấy Tô Cơ rưng rưng nước mắt. Tim tôi đột nhiên như bị ai đó bóp nghẹt. "Lý Triết Vũ, Lăng Thần Huyền? Các cậu sao vậy?" Lăng Thần Huyền mặt mày thất thần, dựa lưng vào vách tường trắng xóa. Cậu ta đờ đẫn ngước đầu lên nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng. "Cậu ấy đang nằm trong đó, em vào đi... " Chị ý tá quay người lại nhìn tôi, chỉ vào cánh cửa màu đen lạnh lẽo, nói khe khẽ. "Ai... ai ở trong đó cơ ạ?" Tôi tròn mắt ngạc nhiên. "Hựu Tuệ... " Lý Triết Vũ nghẹn ngào nói không ra tiếng. "Dạ... cậu ấy... mất rồi. " "Lý Triết Vũ! Cậu nói đùa đúng không? Đừng đùa dại như thế chứ!" "Hựu Tuệ! Kim Nguyệt Dạ... cậu ấy... " Hiểu Ảnh nước mắt nước mũi giàn giụa. Uỳnh! Lăng Thần Huyền đột nhiên đấm mạnh vào tường, bức tường rung lên. Lúc đó, tôi bỗng thấy đầu mình như bị chấn động đến nỗi ù đi, dường như không còn chút cảm giác. "... Đợi, đợi đã! Mấy người định hùa nhau chọc tôi chứ gì? Hơ hơ hơ... Trình độ diễn của mấy người còn non lắm! Bị tôi bóc mẽ rồi nhé... Được rồi, được rồi, tên Kim Nguyệt Dạ đang trốn ở đâu?" Tôi đột nhiên nắm chặt vai Tô Cơ, như thể nắm lấy chiếc phao cứu sinh rồi gắng hết sức lay vai nhỏ ta. "Hựu Tuệ... Bà đừng như vậy nữa mà... " Tô Cơ đột nhiên ôm chầm lấy tôi và gục đầu xuống. Tôi chợt thấy vai mình ươn ướt. Tôi cố thoát khỏi vòng tay Tô Cơ: "Tô Cơ! Ngay cả bà cũng vào hùa với họ gạt tôi sao?" "Hựu Tuệ! Đừng như vậy mà! Dạ... cậu ấy đi thật rồi... " Lý Triết Vũ nắm chặt tay tôi và nhắc nhở. "Lý Triết Vũ, cậu... đừng đùa kiểu ấy nữa!" Tôi quay sang lườm Vũ. Cộp... cộp... cộp... Bỗng phía cuối cầu thang có tiếng bước chân vọng lại, tiếp đó là 2 bóng người vội vã đi tới. "Cô Bạch Ngưng! Thầy Thôi! Thầy cô... " nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của họ, cổ họng tôi như đông cứng lại. "Hựu Tuệ này, thầy cô đều biết hết mọi chuyện rồi. Cô tin em... " Biết rồi? Cô Bạch biết gì cơ? "Cô Bạch... cô... cô đang nói gì thế ạ? Ngay cả cô cũng vài hùa với mọi người đùa em sao?" "Hựu Tuệ... " Thầy Thôi vỗ vai tôi an ủi, "Đừng đau buồn quá!" "Mọi người mà cứ đùa quá như thế là em giận đấy!" tôi nhíu mày, hét toáng lên. "Hựu Tuệ, bình tĩnh... " Lý Triết Vũ nắm chặt tay tôi, "Dạ mất rồi... Đó hoàn toàn là sự thật... Hoàn toàn là sự thật... " "Lý Triết Vũ... " "Hựu Tuệ... Dạ đang ở trong kia... Cô vào nhìn mặt Dạ lần cuối đi!" Lý Triết Vũ chỉ vào cánh cửa trống hươ trống hoác sau lưng tôi. Vũ đột nhiên lướt qua tôi, tôi thấy cậu ấy đưa tay gạt nước mắt. Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cửa phía cuối tường, nó giống như một cái hố đen sâu hoắm, hút hết sức lực của tôi vào đó... "Còn lâu tôi... tôi mới bị lừa... " Tôi hất tay Lý Triết Vũ ra, đi về phía cánh cửa, "Đợi lát nữa tôi sẽ cho tên Kim Nguyệt Dạ biết tay! Dám xúi mọi người chọc tôi... " Tôi liêu xiêu bước đến trước cánh cửa. Chắc chắn tên Kim Nguyệt Dạ đang nấp sau cửa, lén nhìn tôi cười khoái trá! Hừ, lần này hắn đừng hòng bày trò gạt tôi... Nhưng khi giơ tay lên toan mở cửa, tôi thấy tay mình run rẩy... Tại sao cả người tôi cứ run bần bật thế này? Két! Cánh cửa... cuối cùng cũng được mở toang ra. "Kim Nguyệt Dạ, cậu đừng giỡn nữa! Có dậy ngay không hả?" Tôi vươn tay ra định kéo tấm chăn, nhưng thấy tay mình không còn chút sức lực nào nữa cả, huơ lên rồi sững lại. Tôi thấy người nằm dưới tấm chăn không hề nhúc nhích, ngay cả nhịp thở cũng chẳng còn. Hừ, thằng cha này diễn kịch y như thật! Xem ta vạch mặt ngươi đây! Tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi sâu. Xoạt! Lúc tấm chăn bị kéo ra, tim tôi thót lên. Kim Nguyệt Dạ? Đúng là Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ giống như một thiên thần đang say giấc nồng. Nước da vẫn trắng hồng, tóc vẫn mềm mại và mượt mà, hàng lông mi đen và dài, mũi cao, đôi môi vừa độ, rồi cả mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng... Nhưng... tôi không nhìn thấy đôi mắt đen láy, sáng như viên chân trâu của Dạ nữa... Dạ nhắm mắt, không hề có chút phản ứng gì. Nụ cười tai quái lúc châm chọc tôi cũng biến mất. "Này, Kim Nguyệt Dạ, cậu dậy được rồi đây! Tôi biết tỏng là cậ bày trò gạt tôi rồi!" Tôi cố gắng trấn tĩnh vỗ vai Kim Nguyệt Dạ. Kim Nguyệt Dạ chẳng mảy may nhúc nhích... "Kim Nguyệt Dạ! Cậu dậy ngay cho tôi! Đừng có vờ vịt nữa!" Tôi thở gấp, giọng nói run run. Kim Nguyệt Dạ vẫn không nhúc nhích... "Kim Nguyệt Dạ... Kim Nguyệt Dạ... " ngoài 3 từ này, tôi không thốt ra được câu nào khác. Tôi hốt hoảng lay Kim Nguyệt Dạ đang nằm trên giường, càng lúc càng mạnh! Hình ảnh Kim Nguyệt Dạ trước mặt dần nhòe đi, nước mắt tôi rơi lã chã trên khuôn mặt Dạ, lẽ nào Dạ không cảm nhận được sao? Tôi không muốn nhìn thấy hắn chẳng còn chút sức sống nào như thế này... Tôi bỗng có cảm giác cả thế giới này hoàn toàn sụp đổ chỉ trong phút chốc... "Kim Nguyệt Dạ!" tôi dùng hết sức bình sinh hét lên, nhưng lại không thành tiếng... "Oái! Cô làm trò gì mà lay dữ vậy? Người chết cũng bị cô lay dậy mất!" "Ai bảo cậu... Hơ! Kim... Kim Nguyệt Dạ!" Tôi vội mở to mắt, cúi đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ đang nắm tay tôi. Ủa? Sao tay hắn lại lạnh như đá thế nhỉ? Bộ mặt cắt không còn 1 hột máu! Còn nữa, 2 khóe mắt hắn... "Hơ hơ hơ, bé Hựu Tuệ này, ở dưới địa ngục cô đơn quá nên bé xuống đây lmaf bạn cùng tôi cho vui... " "Á! Ma!" Tôi ngồi bật dậy, nhìn xung quanh. Vẫn là cửa sổ quen thuộc, ga giường quen thuộc, còn có cả mùi hương quen thuộc nữa. Đây là phòng của tôi mà! Hóa ra... hóa ra... chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ.