Bí Mật Của Tóc Tiên

Chương 5: Chương 03 - Phần 02

23-08-2024


Trước Sau

Ba tiếng "quỷ thần ơi" vừa chấm dứt thì Phù Du xuất hiện.
Tứ quái Đăng-Tông biết điều dạt ra để hai đứa nói chuyện, làm gì chúng chẳng biết Phù Du có "tình cảm" với Thợ Săn.
Nhưng hãy nhìn đôi mắt của Phù Du kìa, đôi mắt rực lửa vì căm giận, con nhỏ nói gì với Thợ Săn mà tuyệt vọng dữ vậy? Cô nữ sinh hoa hậu của lớp 12 vùng vằng bỏ đi, con nhỏ vẫy Mười Giờ rồi hai đứa phóng lên xe Honda chạy một mạch.
Không thèm xin phép cả thầy Khoa nữa.
Tứ quái chỉ còn nước lắc đầu, bốn tên găng tơ học trò bu về phía Thợ Săn: - Chuyện gì mà Phù Du hận mày quá trớn? Thợ Săn quăng bó tranh xuống đất: - Còn chuyện gì nữa, y thị rũ rao đi dancing ngay chiều nay tại Star Hill.
- Đâu có được, mấy em bé mồ côi đang cần mình mà.
Thợ Săn cười gằn: - Mà có được tao cũng không đi.
Mày biết tại sao không? Tại sao? Ôi, Tứ quái Đăng-Tông chịu chết.
Bốn đứa làm sao biết được rằng trong cái nhìn của ông chủ Thảo Cầm Viên trưa nay có mái "Tóc Quăn tưởng tượng" của cô nàng Hoa điệu xóm Chuồng Ngựa bán thuốc lá lề đường...
Tóc Tiên về đến hẻm cô Nương vào lúc xế chiều.
Trong căn nhà phủ đầy dây leo chỉ có má và cô Nương ngồi trò chuyện.
Tội má chưa, má đợi cô như một hòn Vọng...
tiểu thư, tóc má dạo này bạc quá nhanh, điều đó làm cô sửng sốt và lo sợ.
Cô bá cổ má rồi xòe từ tay ra hai cọng lúa: - Qùa cho má và cô giáo đây.
Tiếng cô Nương âu yếm: - Con bé đem về toàn là lúa, tôi chỉ thích gạo thôi.
Tiếng của má bào chữa: - Giống hệt ba nó hồi còn sống, cô thấy không, ổng mê con trâu hơn là cái máy cày.
Giọng của má bắt đầu khàn và yếu, Tóc Tiên không thể nào cười nổi, cô hôn thật lâu vào trán bà: - Má với cô giáo mỗi người một cọng để ép vào lưu bút đó nghe, má phải tập viết thật nhiều trong một quyển sổ, con nói đúng không cô, nhiều điều bí mật lắm.
Hai người lớn chỉ biết cười bằng khóe mắt chân chim: - Gớm, bí mật như mấy cọng lúa này à? - Vâng, hai cọng lúa tượng trưng cho cu Tí và bé Hạnh đó.
Cô bước xuống nhà sau bỏ lại sự ngơ ngác đến khổ sở cho hai người đàn bà đứng tuổi.
Việc cần thực hiện ngay là trầm mình vào nước cho thỏa thích, mới xa má một ngày mà nước da đã rám nắng rồi.
Tóc Tiên nằm dỗ giấc hơn một tiếng mà vẫn không tài nào ngủ được.
1001 chuyện nhảy nhót trước mắt cộ Con Thỏ báo tin Phù Du và Mười Giờ bỏ cả lớp để về Sài Gòn ngang xương nhằm mục đích gì vậy? Con Mèo báo tin gặp thầy Khoa tuần trước đứng một mình ở Lăng Ông Bà Chiểu vào buổi sáng ngày rằm không có tiết dạy nhằm mục đích gì vậy? Á à, chuyện này có thể "điều tra" được rồi; hôm rằm cô Loan cũng không có tiết dạy chính trị, nếu mọi chuyện diễn ra đúng sự sắp xếp của Thượng Đế thì thầy Khoa dám đứng đợi cô Loan chứ chẳng chơi.
Không phải vậy sao? Thầy Khoa mồ côi vợ còn cô Loan thì chưa có chồng.
Chúa ơi, ông Nguyễn Nhược Pháp làm thơ như tiên tri trước: Em đi trước chàng sau.
Em không dám đi mau.
Sợ chàng chê hấp tấp.
Số gian nan không giàu.
Là có ý đồ đứt đuôi con nòng nọc ấy chứ.
Không ai đi xin xăm một cách may rủi đâu nhé.
Này Tóc Tiên, quyển nhật ký của nhà ngươi đâu, ghi chép sự kiện khủng khiếp trên vào ngay.
"Thám tử" Tóc Tiên trở nên sáng suốt lạ thường.
Cô với lấy cuốn sổ đặt dưới gối.
Rồi đột nhiên cô viết ra thành vần, lần đầu tiên trong đời, cô biết làm thơ kỳ cục như vậy: Cô giáo em chưa có chồng Thầy giáo em đến Lăng Ông, đợi gì? Trông thầy giống một cây...
si Té ra muôn sự chỉ vì...
xin xăm! Xong, bây giờ tới phiên cu Tí và con Hạnh, hai đứa nhóc bụi đời đã tâm sự gì với Tóc Tiên "nó chỉ khoái làm đại ca", "nó mê em lắm".
Được rồi, bày đặt "thương nhau lắm cắn nhau đau", chị sẽ "tẩn" hai đứa một bài thơ cho mà biết.
Cu Tí vốn làm đại ca Vô trường bỗng điệu như là thư sinh Ai làm cu Tí thất kinh? Chính là nhỏ Hạnh trường mình, hoan hô...
Xong, bây giờ đến phiên ai nữa hỡi Tóc Tiên? Cô nghe mặt mình nóng bừng, chiếc đũa thần phép màu đã gõ xuống, văn chương thơ phú đang trào ra ào ạt, đôi mắt của kẻ nào trong bóng đêm nhìn thẳng vào Tóc Tiên không chớp, đôi mắt buồn buồn, cái nhìn ray rứt, hai bàn tay mười ngón cứ xoắn vào nhau lóng ngóng ở quán sinh tố, hai bàn tay có mùi dầu mỡ, viên pháo đại nổ tung tóe ngày sinh nhật, cái dáng cao lớn của một con gấu mùa đông ngả nghiêng, một tên cô dắc nhảy hàng rào, trời ơi, chính là ông...
Thổ Phỉ? Ông cứ tưởng rằng chỉ có mình ông mới biết làm thơ hay sao, ông định tra tấn dịu dàng các cô gái à, còn lâu, em sẽ cho ông biết thế nào là...
thi sĩ? Ông sinh ra ở xóm Chuồng Ngựa Nhưng Ngựa của ông biến mất rồi.
Em chỉ thấy Xóm tên gì lãng nhách.
Chính ông là con ngựa chứng đó thôi.
Ông xưng biệt hiệu là Thổ Phỉ.
Biệt hiệu gì nghe người lương thiện phải giật mình.
Thà ông bỏ hai phụ âm đầu để còn là "Hổ Hỉ".
"Con cọp mà cười" cho có vẻ văn minh.
Ông dám đốt pháo trong ngày sinh nhật.
Khiến má em phải chạy trốn khỏi nhà.
Mai mốt làm sao ông ưu tiên đến nữa.
Người lớn rầu con nít cũng không ưa.
Nhưng mà em nói chuyện này nghe Thổ Phỉ.
Ở trường mồ côi ông đã có học trò.
Học trò ông là đại ca cu Tí.
Gặp một nàng tên Hạnh phải hiền khô! Xong, bài thơ về Thổ Phỉ chấm dứt.
Nhưng Tóc Tiên không can đảm đọc lại, cô nhắm mắt, trái tim đập kỳ cục, dám giờ này, "ổng" đã hắt hơi.
Tuy nhiên còn lâu Thổ Phỉ mới hắt hơi, anh gõ cửa nhà Tóc Tiên đúng lúc cô vừa nhắm mắt.
Tiếng của má cô thất thanh: - Tóc Tiên ơi, có khách.
Tóc Tiên thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Trời đất linh ứng thật, vừa nhắc đến tên đã thấy mặt người: Thổ Phỉ đang dựng chiếc xe đạp ngồi chéo giò trước nhà.
Má cô chạy lên gác níu tay cô: - Con xuống coi nó có đem phong pháo nào đến không? Tóc Tiên chưa kịp xuống thì cái giọng ầm ĩ đầy năng lượng của Thổ Phỉ đã vang lên: - Tóc Tiên ơi, đi...
uống nước mía! Con Mèo cũng có quyển sổ tâm sự riêng.
Tiếng kêu "meo meo" vang lên trong từng chữ, nhưng móng vuốt của Con Mèo ngọt ngào lắm.
Trong ba đấng nam nhi được Con Mèo chú ý có thể phân loại thành ba thành phần để cô ứng xử khác nhau: tôn thờ, tôn kính và tôn trọng.
Đấng nam nhi được tôn thờ là...
Chúa Giê Sụ Cô ghi trong nhật ký lúc mới mở đầu niên khóa: "Chúa là một người đàn ông thần tượng, đẹp trai, tóc dài và rất được dân hippy trên thế giới ngưỡng mộ.
Chúa sinh ra bên cạnh súc vật cừu, ngựa, lừa, bò và Ngài chết bên cạnh loài người.
Súc vật yêu thương Ngài còn loài người xua đuổi Ngài.
Ngài để lại câu nói bất hủ: "Chỉ có trẻ con mới được vào nước Trời".
Lạy Chúa, con đã 17 tuổi không còn là trẻ con nữa, con lại mang tên là "Con Mèo" chứ không phải cừu, ngựa, lừa, bò.
Chúa có bao giờ chấp nhận một con mèo bước vào Thiên Đàng không?" Đấng nam nnhững được tôn kính là...
Thổ Phỉ.
Chúng ta hãy đọc lén nhật ký của cô: "Học kỳ một năm nay mình đạt điểm trung bình các môn khá cao, quan trọng nhất là môn tiếng Anh, mình đã qua mặt được "thông dịch viên" của lớp là con Thằn Lằn, có điều đi áp dụng khả năng sinh ngữ với ông ta thật là vô ích, ông ta đã sửa xe đạp cho mình bao nhiêu lần không lấy tiền, chẳng nhớ nổi, hình như một hôm bứt rứt quá mình nói "How much?", ổng liền cười trừ "No star wherẻ".
No-Star-Where là cái quái quỷ gì vậy, ổng giải thích "No là không.
Star là ngôi sao.
Where là ở đâu, ráp lại là "Không sao đâu".
Trời đất.
Ổng lại nói "Tôi dốt tiếng Anh vô cùng, chỉ rành tiếng Em thôi".
Trời đất".
Sự tôn kính...
Thổ Phỉ còn xuất hiện ở một đoạn nhật ký khác: "Ngày sinh nhật của Tóc Tiên bất ngờ mình nhận được một món quà đặc biệt: bài thơ về Con Mèo.
Bài thơ ngổ ngáo và thật xúc động, có phải ông làm không Thổ Phỉ? Ông gieo gió với em như thế này có sợ gặt bão của Tóc Tiên không?" Đấng nam nhi thứ ba được tôn trọng là...
anh cả Đăng-Tông.
Qua nhật ký của Con Mèo, chúng ta mới biết được tên thật của ông trùm nhóm Tứ Quái: "Vậy là hết Tết, có nghĩa là sắp đến mùa hè, sắp chia tay nhau và sắp buồn ghê gớm.
Hôm qua tự nhiên Xuân nói: "Mèo nộp đơn thi vô Kinh tế với tôi đi".
Mình sửa lưng hắn ngay: "Sao bạn không rủ ba ông thần Tứ Quái gì của bạn mà lại chọn phe liễu yếu đào tở".
Hắn cúi đầu: "Làm bạn với con trai có cảm giác khác, làm bạn với con gái có cảm giác khác, tôi buông...
súng rồi, thằng Hạ thằng Thu thằng Đông cũng đồng ý sẽ giải tán nhóm cao bồi này vào cuối niên khóa, tụi nó cũng chẳng hơn gì tôi, bởi trong phim: các tướng cướp hoàn lương luôn luôn có ít nhất một cô bạn gái ủng hộ.
Mèo chịu ủng hộ tôi không?".
Hắn nói nghe mũi lòng khiến chút nữa mình sụt sịt.
Mà chưa hết, hắn còn bồi thêm một đòn quyết định: "Mèo nên nhớ, nếu có người...
sửa xe đạp rất khá thì cũng có người...
rải đinh rất giỏi.
Tôi sẽ rải đinh suốt đời dưới gót hài Mèo, nếu...
".
Mình hét lên: "Thôi, thôi...
để người ta còn suy nghĩ đã".
Thật ra mình khỏi cần suy nghĩ, hắn biết mình hay sửa xe chỗ Thổ Phỉ hồi nào vậy, ai thèo lẻo, hay chính hắn theo dõi.
Tội chưa, theo phát triển logic kẻ theo dõi người khác không nhằm mục đích sinh sự tức thị là...
vô sự.
Mà vô sự thì làm bạn được quá đi chứ".
Riêng Con Thỏ, cô bé tắt ngọn đèn ngủ đầu giường và nhắm mắt ngay lập tức.
Nhật ký của cô chỉ vỏn vẹn vài dòng: "Trường mồ côi Bình Chánh-Thảo Cầm Viên bụi đời thiếu...
Thợ Săn, lớp 12-Trường mồ côi tình bạn thiếu...
Thổ Phỉ, Cu Tí và bé Hạnh-hai con chim trốn tuyết của văn sĩ Paul Gallico, Con Thỏ-loài vật của văn sĩ Andecxen phóng rất...
vô tư vào...
giấc ngủ".
Vũ trường.
Phòng cực lạnh.
Nhạc cực êm.
Từng cặp thanh thiếu niên nam nữ dụi đầu vào nhau trong tiếng nhạc thong thả của bài Love Storỵ Cánh cửa phòng bật mở cho một người mới đến.
Hắn cao lớn, trẻ trung, đôi mắt sáng rực.
Thợ Săn chứ ai vào đó nữa? Thợ Săn đặt tay lên mặt quầy.
Hắn quan sát một vòng: mười dãy bàn đã chật người ngồi, phía giữa sàn nhảy là lô nhô sinh vật.
Các sinh vật tán tỉnh nhau qua cử động của cơ hông, cơ chân, cơ tay, chán ngấy, vậy mà có một thời hắn đem trái tim nước đá của mình đặt lên sàn nhảy nóng hổi đặt cuộc.
Nước đá tan ra và Phù Du biến mất.
Mười Giờ đang say sưa với điệu Slow không thể nhìn thấy hắn.
Cô bé tin tưởng ở vòng tay của anh chàng sinh viên Đại Học Bách Khoa hơn.
Thợ Săn rủa thầm: "Học dở ẹt, nhóm Ngũ Long Công Chúa chỉ được mình Thằn Lằn, bốn nhỏ kia tiên học...
nhảy, hậu học văn làm sao khá được".
Nào, đã có Mười Giờ thì phải có Phù Du, nhỏ "thiêu thân" này ở đâu? Thợ Săn khỏi cần tìm kiếm mất công, một bàn tay chụp vai hắn kéo lại: - Thì ra mày dẫn xác đến.
Có ít ra là ba bốn giọng nhao nhao chung quanh hắn: - Thằng đàn anh phản bội.
- Mày bỏ "băng" chạy theo thằng võ sư sửa xe phải không? - Khử nó theo luật "băng" cho rồi! Tiếng lao nhao chấm dứt.
Thợ Săn quay phắt đầu, chân xuống tấn một cách bản năng.
Bốn tên choai choai khuôn mặt búng ra sữa, mái tóc tỉa tót như bờm ngựa đối diện hắn.
Thợ Săn điểm danh liền: hai thằng đệ tử chạy Dream láu cá bị đuổi học từ năm ngoái do đem vũ khí vào lớp, đe dọa thầy cô ở một trường "quý tộc" và hai thằng trong "băng Superman".
Chưa hết, phía sau lưng chúng là bốn "con nhỏ" xù lông nhím chưa chắc đã học xong cấp 2 đỏng đảnh với những chiếc váy đầm kim tuyến ngắn ngủn.
Hắn thấy máu chạy rần rật khắp cơ thể: - Tụi mày muốn gì? Thằng em chạy Dream nhát như thỏ đế lúc chạm trán Thổ Phỉ giờ đây mới có uy làm sao: - Muốn "làm thịt" đại ca được không? Thợ Săn nhếch mép lầm lì: - Tao đã đoán trước chuyện này.
Nào.
"đồ nghề" tụi mày đâu? Mấy thằng nhóc chưa kịp có bất cứ hành động gì thì Thợ Săn đã thúc khuỷu tay vào cạnh quầy lao đến.
Hắn xoay đủ một vòng 180 độ, ba tên choai choai rụng xuống như trái mít chín cây: hai cú đá liên hoàn vớt ngang, một cạnh bàn tay đưa vào tận gáy thằng thứ ba ngọt xớt.
Chân vừa chạm đất, ông chủ Thảo Cầm Viên phản xạ bằng cách lộn một vòng lại.
Võ sinh đai đen ưu tú của môn phái Teakwondo không cho phép mình được sai lầm: y như rằng thằng thứ tư còn sót trong "băng Superman" đã quơ ngay trước mặt Thợ Săn một đường côn nhị khúc.
Giá chót có một cục u trên trán.
Thợ Săn thấy mắt mình tối sầm trong một giây, hắn gầm lên một tiếng trợ lực, cú đá lật lưng đối thủ được tung ra, cánh tay hắn như sút theo để khóa chặt chiếc côn nhị khúc.
Cái giá phải trả cho "cục u" của Thợ Săn là một tiếng rên đau đớn.
Đối thủ cuối cùng bị đo ván thảm hại.
Tất cả diễn biến của cuộc xung đột xảy ra chưa tới một phút.
Trận chiến gọn ghẽ trong một phạm vi nhỏ cạnh quầy.
Bàn ghế xung quanh nguyên vẹn.
Nhạc discotheque thay thế các điệu nhảy cổ điển đã làm tròn nhiệm vụ của mình.
Đa số các cặp nhảy vẫn say sưa trong tiếng trống cuồng nhiệt.
Thiên hạ chỉ ngừng đôi chân khi bốn chiếc váy đầm kim tuyến la rú thất thanh chạy về phía cánh cửa ra vào, nơi có trạm bảo vệ.
Lại đánh nhau ư? Mặc kệ đám choai choai mới lớn, chuyện xảy ra như cơm bữa ở đây, nhạc discotheque đâu? Đó là vị "cảnh sát" an thần nhất.
Thợ Săn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nơi bốn thằng công tử đang lồm cồm như một mớ giẻ rách.
Hắn gỡ cánh tay mềm mại như con rắn đang quấn lấy cổ mình: - Ủa, Phù du hả? - Ơ, con thiêu thân của Star Hill đây, Thợ Săn cừ thật.
Hắn nhún vai tỏ vẻ không cần thiết sự khen thưởng vô ích vừa rồi: - Nãy giờ bồ ở đâu? Một nụ cười đẹp như hoa Đà Lạt nở trên môi Phù Du: - Du quan sát Thợ Săn từ đầu đến cuối, Du đứng ở góc đó đó...
Thợ Săn cũng chẳng thèm liếc theo cánh tay Phù Du chỉ, hắn lại nhún vai: - Về! Phù Du hất đôi mắt kênh kiệu xuống bốn tên choai choai, cái nhìn của "nữ hoàng" sắc như dao cau làm chúng cúi gầm mặt, cô khoác tay Thợ Săn: - Đừng hất tay Du ra, Du thích bồ.
Du thích đàn ông bản lãnh và máu lạnh như vậy.
Hai nhân vật của Thảo Cầm Viên vừa đẩy cánh cửa thì một ông già bảo vệ đeo băng đỏ ở cánh tay chặn lại.
Bốn mái tóc xù lông nhím nép bên ông ta khóc thút thít.
Thợ Săn ấn chiếc côn nhị khúc vào tay ông bảo vệ: - Chú cầm lấy làm tang chứng.
Phù du lục ngay trong túi xách một gói 555 còn nguyên nhét vào tay còn lại của ông ta, cô rít trong kẽ răng: - Bố nhớ con bé này chứ, quà của bố đây! Cô kéo Thợ Săn ra bãi giữ xe: hai chiếc Cup lộng lẫy còn nguyên vẹn.
Ông già vẫn thập thò đi theo chưa hiểu gì hết.
- Này bố già, bố nhớ Công ty du lịch Hoàn Cầu không? Ba con làm "sếp" đấy.
À, giờ thì đã hiểu, ông ta quay lại bốn cô bé lẽo đẽo: - Khóc lóc cái gì, con ông cháu cha với nhau cả mà.
Ăn no rồi rửng mỡ cả đám rồi còn bày đặt đánh nhau.
Tôi không có trách nhiệm...
Quán nước mía không xa hẻm cô Nương bao nhiêu.
Chiếc xe đạp cọc cạch dựng bất chấp ở cột đèn.
Trong quán chỉ có sáu nhân vật: bốn người lớn và hai người chưa lớn lắm.
Bốn người lớn thì chắc có vấn đề của họ, riêng hai người chưa lớn lắm có vẻ bí mật hơn.
Tóc Tiên uống nước mía từng ngụm trong chiếc muỗng.
Cô nói trước: - Ông không biết em mới đi Bình Chánh về sao? - Thật tình không biết.
- Chiếc xe đạp ông mượn của ai vậy? - Của...
của "Tóc Tiên" đó, à à quên...
của em gái kết nghĩa trong xóm.
- Cô bé bán thuốc lá có cái răng khểnh chứ gì, em biết quá.
- Tóc Tiên nghĩ gì về cô ấy? - Đẹp, hấp dẫn, nhân vật chính của phim "Sa mạc Sahara huyền bí".
- Chỉ có vậy thôi sao? - Không lẽ em phải hát bài "Cô láng giềng ơi"?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!