Bầu trời vốn trong xanh dần dần trở nên ảm đạm, theo thời gian trôi, mây mù bao phủ toàn bộ sa mạc, dưới mây đen u ám chỉ còn lại quang mang tử kim vẫn đang lóe sáng. Ầm ầm! Tiếng sấm nổ vang lên. Cát vàng cuộn lên trên sa mạc, Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, cát vàng xung quanh không lay động chút nào, trên người hắn tỏa ra áp bách cường ngạnh ép chặt cát vàng xung quanh. Đùng! Mây đen bị xé toạc! Kim lôi rơi xuống như trường mâu. Trường mâu lôi đình kim sắc xuyên thủng bầu trời, cảnh tượng chấn động kia có thể nhìn thấy ở cách xa ngàn dặm, bách tính cách đó hàng ngàn dặm đều chấn kinh nhìn về phía xa. Khoảnh khắc Trần Mục bị lôi đình đánh trúng, sa mạc gần đó lập tức biến thành biển lửa, quanh thân lôi đình vờn quanh, hắn hoàn toàn không cảm nhận được áp lực, nhục thân đã miễn dịch với lôi đình tẩy lễ mức độ này. Ngay sau đó, trong mây đen bị xé rách phun ra rất nhiều lôi đình kim sắc thô cứng, chúng giống như những chiếc roi dài quất vào người Trần Mục, nhưng hắn vẫn không chút động đậy. Mây đen trên bầu trời đột nhiên lan tràn, lôi đình sương trắng từ trên trời giáng xuống, Trần Mục phát giác được nguy hiểm, vào khoảnh khắc hắn bị đánh trúng, toàn thân run lên. Kết giới trong suốt trên bề mặt da thịt bị đánh nát, mảnh vụn lôi đình sương trắng tan vào huyết nhục, năng lượng lôi đình đáng sợ bạo phát trong cơ thể Trần Mục. Trần Mục vận chuyển Bất Diệt Kinh, huyết nhục trong cơ thể đang cưỡng chế thôn phệ năng lượng lôi đình cuồng bạo. Lôi đình sương trắng càng lúc càng nhiều, số lượng thật kinh khủng, dường như giữa thiên địa chỉ còn lại màu đen trắng, Trần Mục tập trung tất cả lực lượng để luyện hóa mảnh vụn lôi đình đã xâm nhập vào cơ thể. Năng lượng trong cơ thể hắn đang trôi đi nhanh chóng, nhưng vẫn cảm giác được năng lượng trong khắp toàn thân đang không ngừng giải phóng ra ngoài. “Đây là thiên trân địa bảo mà trước kia ta đã phục dụng, còn cả thần nguyên tiên dịch còn sót lại trong cơ thể. ” Tầng thiên lôi thứ bảy giáng xuống giúp Trần Mục mở khóa kho tàng trong cơ thể, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên, thiên lôi càng ngày càng cuồng bạo, lôi đình sương trắng bao phủ khắp bán kính mười dặm giống như một bức tranh thảm đạm. Mây đen không ngừng lan tràn, rất nhanh đã bao phủ khắp phạm vi ngàn dặm, thành trì xung quanh đều bị che phủ, dân chúng thi nhau chạy vào nhà trốn, ngay cả tu tiên giả cũng không dám đến gần. Trong mây đen, lôi đình sương trắng bay múa đầy trời, những lôi quang này không ngừng lan tràn ra bên ngoài như u linh bỏ mạng, một số lôi quang rơi xuống rừng cây bên ngoài sa mạc, sinh cơ xung quanh lập tức điêu tàn. Trần Mục cau mày, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mây đen đã trải dài khắp ngàn dặm, bầu trời nứt toác, mây đen hạ xuống, bạch lôi tĩnh mịch như thể bầu trời sắp sụp lún. Sức công phá của thiên lôi lần này rất kinh người. Trần Mục thu lại Bồ Đề Đạo Đài, hắn lao đến chỗ sâu trong mây đen, lôi quang xung quanh quấn lấy hắn, muốn ngăn cản không cho hắn tới gần, có loại cảm giác giống như độ kiếp. Dân chúng trong thành trấn phía xa đều rùng mình run rẩy, bọn họ chỉ có thể trốn ở trong nhà, bên ngoài âm phong từng trận giống như quỷ đói đang gầm thét. Tu hành giả có chút tu vi đều đã chạy trốn. Ở Bắc Hoang và Nam Hoang cách đó rất xa có cường giả phát giác được, ở Bắc Hoang, Trần Dao và Trần Dĩnh cũng đều cảm nhận được động tĩnh ở Tây Hoang, cảm nhận được khí tức đáng sợ. “Tỷ, hình như là khí tức của ca ca!” “Có thể thật sự là ca ca đang đột phá, Tiểu Côn, đưa chúng ta đến Tây Hoang nhìn xem. ” Tiểu Côn nghe vậy thì háo thành hắc ngư to lớn, hắn ta chở Trần Dĩnh và Trần Dao biến mất trong hư không. Nam Hoang, Lăng Vân tông. Tô Mân nhìn chằm chằm về phía Tây Hoang, ánh mắt ông ta ngưng trọng nói: “Thiên kiếp? Không đúng lắm!” Ông ta đã từng nhìn đọc rất nhiều cổ tịch, biết được nhục thân kiếp, chém đứt thai cũ thay đổi lần nữa, chỉ có Viễn Cổ Đại Năng, cường giả lấy nhục thân chứng đạo mới có. Tô Mân mỉm cười gật đầu, biết được là Trần Mục, ông ta cũng tin tưởng hắn có năng lực độ qua tầng thiên lôi thứ bảy. Tây Hoang. Trần Mục xông vào trong mây đen, lôi đình sương trắng xung quanh bao phủ lấy hắn, lôi quang quấn quanh người hắn giống như xiềng xích, may mà nó là áo bào được bện thành từ thần vật, có thể chống đỡ được thiên lôi. Mỗi giọt huyết dịch trong cơ thể đều rót vào mảnh vụn lôi đình, quanh thân hắn có kim quang bao phủ, đôi mắt và mái tóc đều biến thành màu vàng, lực lượng của hắn không ngừng tăng lên trong thiên lôi. Trong cơ thể Trần Mục xuất hiện kinh văn viễn cổ, phù văn của Bất Diệt Kinh hóa thành vòng tròn kim sắc quấn quanh hắn, một cỗ lực lượng thần bí gia trì trên nhục thân, năng lượng cuồng bạo không thể tổn hại đến hắn chút nào. Sâu trong mây đen là lôi hải như xích hà. Trần Mục đắm mình trong lôi đình huyết sắc, có nguồn năng lượng như dòng chảy liên tục tràn vào cơ thể, lúc đầu thì rất thoải mái, nhưng dần dần hắn phát giác được nguy hiểm! Năng lượng trong cơ thể đang tăng lên nhanh chóng, bây giờ Trần Mục có thể liên tục hấp thụ năng lượng, nhưng hắn lại không thể giải phóng nó, năng lượng lôi đình xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể, cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể hắn sẽ bị nổ tung. Nửa canh giờ sau, nhục thân của Trần Mục đã sắp đạt đến cực hạn, thể nhưng năng lượng lôi đình vẫn đang tràn vào cơ thể, hắn thôi động Hồng Mông Thạch Tháp, dịch chuyển năng lượng vào trong thạch tháp, thiên lôi không biết lúc nào mới có thể kết thúc, bản thân thạch tháp đã có tổn hại, nếu như thạch tháp phát nổ trong cơ thể thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết, hắn không dám để Hồng Mông Thạch Tháp hấp thụ quá nhiều năng lượng, bắt buộc phải nghĩ cách khác. Hồng Mông Thụ cũng đang hấp thụ năng lượng lôi đình.