Tần Nghê Thường nhìn chiếc thuyền chiến biến mất trong không trung, nàng ta cũng không nhịn được thở dài, nữ nhân đè ép nàng ta nhiều năm như vậy thật sự đã đi rồi, nàng ta vẫn có chút không thích ứng được. Không lâu sau. Đám người Trần Mục quay trở về Trần gia. Trần Hạo và Trần Hãn đang luyện kiếm ở diễn võ trường. Sau khi Trần Tô và Trần Đồng trở về thì cũng tu luyện theo. Trần Mục và Khương Phục Tiên rảnh rỗi không có việc gì làm nên chỉ điểm cho bọn họ tu hành, dạy bọn họ kiếm kỹ lợi hại hơn. Trần Hãn học rất nhanh, thiên phú của hắn rất tốt, cộng thêm lượng lớn tài nguyên do Trần Mục cung cấp, rất nhanh có thể trở thành cường giả Kiếm Thánh trong vòng năm năm. Ngộ tính của Trần Hạo không cao, nhưng hắn ta là người tu luyện chăm chỉ nhất trong Trần gia, ngày thường đều nghiêm túc luyện kiếm, kỹ năng cơ bản vững chắc, có thể đè bẹp đối thủ cùng cảnh giới. Trần Tô là tiểu cô nương rất thông minh, bởi vì thường xuyên đi theo Trần Dĩnh cho nên tính cách khá hoạt bát. Trần Đồng cũng có thiên phú dị bẩm, tính cách của hắn ta khá giống với Trần Hạo, thái độ với việc tu luyện rất đoan chính. Tâm trạng của Trần Mục rất tốt, nhìn thấy Trần gia phát triển hưng thịnh, sau này sớm muộn gì cũng có một ngày Trần gia ở Bắc Hoang sẽ vang danh khắp toàn bộ tinh không. Đường Uyển và Trần Nghiêm cũng không nghỉ ngơi. Bọn họ đang chuẩn bị trước những thứ cần dùng cho hôn lễ, Trần Mục và Khương Phục Tiên không muốn phô trương, mấy người Trần Nghiêm cũng không mời ai cả, đều là người nhà mình đang chuẩn bị. Chạng vạng. Cả nhà Trần Mục đang dạo bộ ở bên ngoài. Trần Dao dắt Khương Phục Tiên đi ở phía trước, Trần Mục và mẫu thân ở phía sau, Đường Uyển hỏi: “Mục Nhi, y phục cho hôn lễ các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” “Nương, ngài yên tâm, sư tỷ đã sớm chuẩn bị xong, rất nhiều năm trước đã mặc cho ta xem rồi. ” “Sau này ngươi phải đối xử tốt với Phục Tiên. ” Trần Mục trịnh trọng nói: “Nương, ngài yên tâm, ta bảo đảm sau này sẽ chăm sóc cho sư tỷ thật tốt, sau này chúng ta sẽ sinh hai tiểu tử mập mạp, để trong nhà càng náo nhiệt hơn. ” “Tốt quá!” Đường Uyển cười không ngậm được miệng, nếu như có thể sớm được bế tôn tử, bà nằm mơ cũng vui cười tỉnh lại. Trần Mục nói thì như vậy, nhưng thể chất của Khương Phục Tiên đặc biệt, bọn họ muốn có hài tử vẫn khá khó khăn. Ban đêm. Ánh sao sáng chói. Trong đình viện có cả đom đóm đang bay. Khương Phục Tiên ngồi trên người vị hôn phu, tựa vào trong ngực Trần Mục ngắm sao: “Sau này sư tỷ sẽ mang khuyên tai có gai, xem chàng còn dám cắn tai của ta không. ” “Sư tỷ, đừng, ta không muốn nàng bị thương, hơn nữa đeo khuyên tai cũng không đẹp. ” Trần Mục thích ngậm vành tai của vị hôn thê, hắn không hề dùng sức. “Phu quân, ta muốn ngâm mình. ” “Được thôi. ” Trần Mục bế vị hôn thế vào trong phòng ngâm mình. Khương Phục Tiên dựa lưng vào bồn tắm, Trần Mục đang bóp chân cho nàng ta, mỗi một ngón chân đều được xoa bóp nhẹ nhàng. Được bao bọc trong năng lượng ấm áp, Khương Phục Tiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, lòng bàn chân tê dại, vị hôn phu ân cần dịu dàng, khóe mắt nàng ta lóe lên lệ quang. “Sư tỷ, xoay người lại để ta xoa lưng cho nàng. ” Trần Mục nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong suốt thấy đáy, lóe sáng giống như mặt trời mọc, tạo cho người ta cảm giác ấm áp. Lúc Trần Mục quay người lại, có nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, nàng ta không nỡ rời xa vị hôn phu, với tư cách là Quang Minh Nữ Thần, nàng ta sở hữu lực lượng cường đại, giám sát trách nhiệm nặng nề, không thể trốn ở nhân gian sinh hài tử với Trần Mục được. Chỗ sâu trong tinh không xảy ra biến cố, Khương Phục Tiên bắt buộc phải trở về Thần Vực, tổ chức cho cường giả của Thần tộc hỗ trợ chỗ sâu trong tinh không, thời gian ở cùng nhau còn lại của bọn họ càng lúc càng ít. Trần Mục hiểu rõ vị hôn thê phải quay về tinh không, hắn không muốn trở thành gánh nặng cho Khương Phục Tiên, muốn chứng đạo ở nhân gian thì chỉ có độ qua thiên kiếp mới có cơ hội đăng lâm tuyệt đỉnh, Hắn dùng ngọc trâm quấn mái tóc bạc của Khương Phục Tiên lên, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho vị hôn thê. “Sư tỷ vốn muốn tu luyện cùng chàng, kết quả lại làm chậm trễ chàng tu luyện. ” Khương Phục Tiên than nhẹ, nàng ta nghĩ đến chuyện mình sắp phải trở về Thần Vực thì muốn dành nhiều thời gian để làm những chuyện thú vị với Trần Mục, chứ không phải là tu luyện nhàm chán. Giọng điệu Trần Mục dịu dàng nói: “Sư tỷ, đây cũng là tu luyện, tu luyện tình yêu, đây là kiếp hồng trần!” Ngâm mình xong, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng không thay y phục ngủ mà bọn họ chui thẳng vào chăn ôm nhau ngủ, trong phòng tràn đầy hương vị ấm áp. Hai ngày trôi qua, bọn họ vẫn ở trong phòng ngủ, hô hấp hai người dung hợp lại, làn da tản ra ánh bạc, hiệu quả còn tốt hơn rất nhiều so với tu luyện bình thường. Trần Mục thích ôm vị hôn thê ngủ, nằm ngủ như vậy dù có bao lâu đi nữa cũng không thấy mệt, theo thời gian trôi qua, huyết nhục gân cốt của hắn càng ngày càng mạnh hơn. Khương Phục Tiên gối lên cánh tay của Trần Mục, nằm trong lồng ngực ấm áp không muốn tỉnh lại. Ầm ầm. Chấn động dữ dội vang lên. Không gian bị xé toạc ra, Tiểu Côn bơi ra từ trong hư không, Trần Dĩnh và Thất Thất ngồi sau lưng nó. “Mọi người đều khỏe. ” Trần Hãn vừa đến diễn võ trường, hắn ta nhìn thấy Trần Dĩnh thì không khỏi cười gọi: “Nhị tỷ. ” Trần Tô và Trần Đồng theo Trần Hãn đến đây tu luyện cũng đồng thời vui vẻ gọi: “Cô cô. ” “Tiểu Hãn, Tô Tô, Đồng Đồng. ” Trần Dĩnh cũng rất phấn khích khi nhìn thấy người trong tộc Trần gia.