Thanh Vân kiếm, Xích Long Thần Mâu, Tổ Long Kim Lân, Hồng Mông Thạch Tháp, Cự Thần binh, những thứ này giống nhau đều có thể làm Thần Vực khiếp sợ, thế mà tất cả những thứ này đều thuộc về Trần Mục, Thần tộc vây xem có người hâm mộ, có người ghen ghét. Cự Thần binh ra sân, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu với Trần Mục ở cách đó không xa, trong mắt mang theo ý cười hiền lành, đây là bà ta công nhận Trần Mục một cách đúng nghĩa. Trần Mục có thể cảm nhận được sự thay đổi ánh mắt của Huyền Vận Thần hậu, ánh mắt trở nên ôn hòa, trên mặt hiện lên nụ cười khó thấy, không thể nghi ngờ đó là coi hắn là con rể mà đối đãi. Hà Mộng Như và Khương Sinh Yên mắt thấy toàn bộ quá trình, Thần tộc chung quanh đột nhiên sinh ra sùng bái với Trần Mục. Thế cục xảy ra biến hóa cực lớn, Trần Mục tranh đoạt được thời gian quý giá cho Đông Thần quốc, Viêm lão ma ở chỗ cao phát hiện ra tình hình không đúng, thừa dịp Đông hoàng còn chưa có trở về, trực tiếp xoay người chạy, hai vị tộc lão của Khương gia không dám ép giữ lại, chỉ có thể để mặc ông ta chạy thoát khỏi Thái Sơ hoàng thành. Cự Thần binh bức di hài Cổ Thần đến nơi xa, hai con rối không biết mỏi mệt, không biết đau đớn đang đánh lộn. Lâu Tương Thần hậu nói khẽ: "Chỗ mạnh nhất của Cự Thần binh là nó có thể hấp thu thương tổn của đối thủ chuyển biến thành năng lượng của chính mình, nếu như đánh lộn dã man như vậy, Cự Thần binh nhất định có thể cười đến cuối cùng. " Trần Mục cảm thấy không thích hợp, Cự Thần binh làm sao có thể càng đánh càng mạnh, hắn chuẩn bị lượng lớn tiên thạch, không ngờ rằng Cự Thần binh lại có thể đánh như thế, còn không tiêu hao năng lượng. "Hâm Nhiên, nhớ kỹ, đừng trêu chọc Trần Mục. " Lâu Tương Thần hậu chú ý tới Diệp Hâm Nhiên khó chịu với Trần Mục, lúc này đặc biệt nhắc nhở nàng ta, miễn cho xảy ra chuyện. Diệp Hâm Nhiên liên tục gật đầu, hiện tại nàng ta đã coi Trần Mục là quái vật mà đối xử, nào còn dám trêu chọc. Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, từ khi trận chiến bắt đầu, Khương Phục Tiên đã nhắm hai mắt, nàng ta tắm trong ánh sáng màu bạc, thánh khiết không tì vết, dường như đang cảm ứng cái gì. Hai vị tộc lão Khương gia đáp xuống trước người Huyền Vận Thần hậu, sắc mặt của bọn họ có chút tái nhợt, cường giả Thần tộc chung quanh ngồi xếp bằng ở gần đó, bọn họ kết thành chiến trận phải tiêu hao rất lớn, miễn cưỡng mới ngăn cản được Thần hoàng. Viêm lão ma sợ hãi xảy ra biến hoá, cho nên sớm rút lui, bằng không thì những cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc này có thể còn sống hay không, thật khó mà nói trước được. Hồng Mông Thạch Tháp chấn động lần nữa, Phù Đồ U hiểu rõ, tiếp tục trì hoãn nữa, Đông hoàng sẽ trở lại Thái Sơ hoàng thành, hậu quả khó mà lường được. Di hài Cổ Thần hất Cự Thần binh ra, nó không tới gần Khương Phục Tiên, mà là nhằm vào hướng Hồng Mông Thạch Tháp, là Phù Đồ U đang thao túng con rối này. Huyền Vận Thần hậu giơ cánh tay lên, y bào dày nặng cũng đung đưa theo, dòng nước xanh biếc từ trên trời đổ xuống, giống như nước sông chảy ngược, di hài Cổ Thần bị dìm ngập, tựa như rơi vào đầm lầy, không cách nào động đậy. Đoàng! Không gian tê liệt. Ánh bạc lần nữa chiếu rọi Thái Sơ hoàng thành. Khương Đông hoàng đạp không mà đi, trong đôi mắt ông ta mang theo nhuệ khí bễ nghễ thiên hạ, đã không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Bắc Thần nữa. Đông hoàng nhấc tay, giữa ngón tay ngưng tụ ánh bạc, sau đó ánh bạc xé rách bầu trời, giây phút di hài Cổ Thần bị đánh trúng phân thành vô số mảnh vỡ. Trần Mục trợn to con mắt, Cự Thần binh cũng không thể mảy may làm di hài Cổ Thần bị thương, vậy mà Đông hoàng lại tùy tiện dùng một ngón tay đã làm di hài Cổ Thần vỡ nát. Đây chính là sức mạnh của cường giả đứng đầu Thần Vực. "Thả ông ta ra đi. " Trần Mục nghe được giọng nói của Đông hoàng, hắn khởi động Hồng Mông Thạch Tháp, u quang phóng lên tận trời, nháy mắt liền biến mất tại Thái Sơ hoàng thành. Khương Đông hoàng đi thẳng về phía trước, trong nháy mắt xuất hiện ở không trung vạn trượng, ông ta nắm quyền, ánh bạc giữa ngón tay còn chói mắt hơn mặt trời, sặc sỡ loá mắt. Thần tộc bình thường đều nhắm mắt lại. Trong mắt Lâu Tương Thần hậu mang theo kính sợ. Ầm ầm! Tiếng vang nặng nề vang vọng tinh hải. Những đám mây hình nấm màu trắng bạc phóng ra, có tầng ánh bạc bao phủ Thái Sơ hoàng thành, tấm chắn màn sáng bảo vệ nơi này, mặt đất lắc lư kịch liệt, cảm giác như trời cũng sắp sụp đổ, vô cùng đáng sợ. Một quyền kia rực rỡ tới cực điểm, vạch ra một dải ngân hà trong tinh hải mênh mông, Trần Mục kinh hãi, đó chính là cường giả đứng đầu Thần Vực. Nửa thân người của Phù Đồ U bị nổ nát, chỉ còn sót lại thân thể tàn phế độn nhập vào hư không, một mình Đông hoàng đứng tại không trung vạn trượng, đứng chắp tay, uy phong tám phía. Nếu như là Hồng Mông Thạch Tháp thời kỳ đỉnh phong, trấn áp cường giả Thần hoàng hẳn là rất dễ dàng, hiện tại Trần Mục cực kỳ mong muốn sửa lành lại Hồng Mông Thạch Tháp. Loại tiên khí đỉnh tiêm này, muốn sửa lành, còn khó hơn so với lên trời, ít nhất phải có những vật liệu hiếm có như nước Vạn Vật, Hỗn Độn địa, Bổ Thiên thạch… muốn sửa Hồng Mông Thạch Tháp không hề dễ dàng. Lâu Tương Thần hậu chắp tay với Đông hoàng và Huyền Vận Thần hậu ở nơi cao: "Lâu Tương bất lực, còn xin Đông hoàng cùng tỷ tỷ bỏ qua cho. " Huyền Vận Thần hậu khẽ cười nói: "Để muội muội khiếp sợ rồi, bọn ta cần phải nhận lỗi với ngươi mới đúng. "