Hạ Trúc Vân canh giữ ở trước cửa phòng Khương Phục Tiên, lại đột nhiên phát hiện Khương Phục Tiên xuất hiện trong đình viện, nàng ta có chút ngơ ngác. Hà Mộng Như khom mình hành lễ: "Điện hạ, Thần hậu mời ngài cùng Trần công tử đến Thần Thụ viên. " Trần Mục vốn dĩ vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, nghe được cuộc trò chuyện này của các nàng, lập tức trở nên khẩn trương. Khương Phục Tiên lại cảm thấy đây là cơ hội, nàng ta thông báo cho vị hôn phu, sau đó hai người đi theo Hà Mộng Như đến Thần Thụ viên, trên đường còn đụng phải Thần tử và Thần nữ của Tây Thần quốc. Diệp Hâm Nhiên nhiệt tình nói: "Hâm Nhiên bái kiến Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, ta rất thích tỷ. " Chu Hành Vân khom người hữu lễ nói: "Hành Vân bái kiến Phục Tiên điện hạ, hoan nghênh điện hạ đến Tây Thần quốc làm khách. " Khương Phục Tiên mỉm cười; "Ta còn có việc, không thể trò chuyện với hai vị, xin thứ lỗi. " Diệp Hâm Nhiên và Chu Hành Vân nhao nhao lắc đầu, bọn họ đưa mắt nhìn nhóm người Khương Phục Tiên rời đi. "Biểu ca, Phục Tiên tỷ tỷ thật xinh đẹp, khí chất áp sát mẫu hậu ta, thật hi vọng nàng là tỷ tỷ của ta. " "Hâm Nhiên, ngươi muốn gả cho Khương Vũ Thần đúng không?" Chu Hành Vân lắc đầu khẽ cười nói. Diệp Hâm Nhiên ôm mặt, ánh mắt trốn tránh nói: "Tỷ tỷ kia thật sự rất mê người. " Chu Hành Vân dùng linh lực truyền âm nói: "Đều là bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, cho nên cô cô mới bảo ta khiêu chiến Khương Vũ Thần, không muốn để hôn ước của các ngươi có kết quả quá sớm. " "Hả?" Diệp Hâm Nhiên có chút ngơ ngác. Chu Hành Vân khẽ cười nói: "Hâm Nhiên, nếu như ta thắng, Khương Vũ Thần không những không thể lấy ngươi, hắn thậm chí còn không có cách nào làm người thừa kế của Đông Thần quốc. " Diệp Hâm Nhiên nhíu mày, lớn tiếng nói: "Biểu ca, nếu như ngươi dám thắng, ta không để yên cho ngươi đâu. " Chu Hành Vân vừa cười vừa nói: "Ta đại diện cho bộ mặt của Tây Thần quốc, ta không thể thua, dù cho ta thua, đại khái Khương Vũ Thần cũng không thể trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc, mà ngươi cũng không thể gả cho hắn. " "Phu quân của ngươi, nhất định phải là Hoàng tương lai của tứ đại thần quốc, hiểu chưa?" Chu Hành Vân trầm giọng nói. Diệp Hâm Nhiên đương nhiên hiểu rõ, khó chịu bĩu miệng, nhưng lại không thể làm gì: "Nói không chừng nàng không muốn hoàng vị, Vũ Thần ca ca vẫn còn cơ hội cũng không chắc đâu. " Chu Hành Vân gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân cô cô tạm hoãn việc đính hôn, nếu như địa vị của Khương Vũ Thần vẫn như cũ, vậy thì hôn sự của các ngươi vẫn còn hy vọng. " "Điều kiện tiên quyết là hắn có thể thắng được ta. " Ánh mắt Chu Hành Vân nóng rực, hắn ta cũng không muốn thua cuộc tỷ thí này. Thái Sơ hoàng thành, Thần Thụ viên. Nơi này là cấm địa Hoàng tộc, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân chờ ở bên ngoài viên, Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đi vào trong viên, đập vào mắt là bãi cỏ xanh tươi, phía xa có cổ thụ cao mười trượng, cành lá um tùm. Một mình Huyền Vận Thần hậu đứng dưới tàng cây, bà ta đưa lưng về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên, nhìn từ xa to lớn thần thánh, cao không thể chạm, càng đến gần áp lực càng lớn. Hai người đi tới gần, khom mình hành lễ. "Phục Tiên bái kiến mẫu hậu. " "Vãn bối Trần Mục, bái kiến bá mẫu. " Gọi Thần hậu tiền bối quá xa cách, gọi nhạc mẫu thì quá tùy ý, sau cùng Trần Mục lựa chọn gọi bá mẫu. Huyền Vận Thần hậu chậm rãi quay người, toàn thân tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, váy dài viền vàng trắng bạc khiến cho bà ta lộ ra vẻ khoan thai hoa lệ, đoan trang nhã nhặn, dung nhan tuyệt mỹ không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tang thương, bà ta đánh giá Trần Mục ở khoảng cách gần. Trần Mục chống đỡ áp lực ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, không kiêu ngạo không tự ti mà nhìn Huyền Vận Thần hậu, trong mắt mang theo tôn kính, không có chút sợ sệt nào. Khương Phục Tiên ngược lại tương đối khẩn trương, nàng ta không biết mục đích mẫu thân gặp Trần Mục: "Mẫu hậu, ngài kêu chúng ta tới nơi này là có chuyện gì?" Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Khương Phục Tiên, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, ôn hòa nói: "Nhìn thử người trong lòng của Phục Tiên nhà chúng ta, xem rốt cuộc hắn có xứng hay không. " Trần Mục cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng, ở trước mặt Huyền Vận Thần hậu, hắn ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, không ngừng điều chỉnh tiết tấu hô hấp. Huyền Vận Thần hậu lại nhìn về phía Trần Mục, quan sát tỉ mỉ, sau đó giọng nói uy nghiêm, nói: "Nhìn tuổi tác thì còn trẻ hơn ta nghĩ, trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu như thế này, đặt ở thời kỳ viễn cổ, chính là hạt giống thành thánh làm tổ, đáng tiếc, sinh không gặp thời. " Đánh giá của Huyền Vận Thần hậu cực kỳ cao, Trần Mục thụ sủng nhược kinh, lại không dám kiêu ngạo chút nào. "Ở niên đại Thiên Đạo sụp đổ, đại đạo bị chém đứt, ngươi cảm thấy mình còn có thể đi bao xa?" Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, mắt sáng như đuốc. Huyền Vận Thần hậu lắc đầu than khẽ: "Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, phải để phụ hoàng con làm chủ, hiện tại việc tư đính hôn ước không thể công bố ra ngoài. " Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời gật đầu. Huyền Vận Thần hậu không có cường thế giống như Trần Mục nghĩ, bà ta càng quan tâm cảm nhận của Khương Phục Tiên hơn. Khương Phục Tiên tiến lên đỡ lấy tay của mẫu thân, dịu dàng nói: "Mẫu hậu, ban đầu hôn ước của chúng ta là đến từ trời, là thiên mệnh. "