Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 471: Hoàng Châu Thiên Trì (2)

21-10-2024


Trước Sau

  Trần Mục cõng vị hôn thê, Khương Phục Tiên vòng tay ôm cổ hắn, dịu dàng nói: “Đi chậm thôi!”  “Tuân mệnh!” Trần Mục thả chậm bước chân, hắn cõng vị hôn thê từ từ đi xuống núi, hai người ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, tâm trạng rất tốt.
  Sau khi rời khỏi Linh Sơn, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến cổ tộc Sở gia, Sở gia lão bà đang nghênh đón ở ngoài tộc địa, bà ta đã đợi ở ngoài tộc địa từ lâu.
  Phía sau lão bà bày lượng lớn linh đan diệu dược, vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: “Thế lực Tiên giới cấu kết với Ma Thần, hy vọng sau này Sở gia sẽ không qua lại với bọn họ, trong tương lai không xa ta tin tưởng nhân gian cũng có thể thành tiên!”  Lão bà gật đầu, trầm giọng nói: “Sở gia ghi nhớ trong lòng, sau này tuyệt đối sẽ không qua lại với thế lực Tiên giới, những tài nguyên này xin hai vị hãy nhận cho.
”  Trần Mục và Khương Phục Tiên không nhận lấy, bọn họ quay người rời khỏi Sở gia, rời khỏi Linh Sơn Tiên Cảnh.
  Sở gia lão bà há to miệng thở dốc: “Xem ra bọn họ không quan tâm đến những tài nguyên này, có thể loạn sát Kiếm Tiên trên trời, chẳng lẽ bọn họ đã thành tiên?”  Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng bên cạnh thiên trì: “Sư tỷ, bên dưới này có dao động của năng lượng đặc biệt, hay là xuống dưới xem thử?”  Khương Phục Tiên khẽ cười nói: “Đến cũng đến rồi, nhân tiện xuống dưới nhìn xem.
”  Hai người nhảy vào thiên trì, nước ở đây rất đặc biệt, sức nổi rất lớn, lặn xuống dưới rất phí sức, bọn họ lặng xuống hơn vạn trượng thì không nhìn thấy đáy.
  Chẳng trách truyền thuyết nói thiên trì sụp đổ có thể nhấn chìm nhân gian, nước ở chỗ này rất sâu, cường giả Kiếm Thánh bình thường ngay cả cơ hội lặn xuống dưới cũng không có.
  Sau ba ngày lặn, hai người Trần Mục nhìn thấy ánh sáng sặc sỡ đầy màu sắc, đáy nước có cung điện tinh xảo, khắp trên mặt đất đều là linh thạch rực rỡ màu sắc.
  Sức nổi ở đây rất lớn, rất nhiều cự thạch đều nổi lơ lửng, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến trước cung điện, nhìn thấy bảng hiệu cổ xưa.
  “Thiên cung?”  Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Hẳn là đạo trường của vị đại năng nào đó, vốn không phải thiên cung thật sự.
”  “Tự xưng là thiên cung, xem ra vị tiền bối này cũng không đơn giản!” Trong mắt Trần Mục mang theo ý cười.
  Cung điện rất phồn thịnh, nhưng bên trong đây không có tài nguyên tu luyện, đều là những cổ vật có năng lượng tiêu hao nhanh chóng, bên ngoài cung điện có dấu vết chiến đấu, mặt đất có rất nhiều viên đá trong suốt, một số vẫn đang lơ lửng, trong những viên đá này có năng lượng yếu ớt.
  Khương Phục Tiên chọn lấy một viên đá đẹp ở gần đó: “Sư tỷ, những viên đá này có hữu ích không?”  Những viên đá này trong suốt như ngọc thạch, không mạnh hơn linh thạch là bao, kiểu cường giả như Trần Mục và Khương Phục Tiên hoàn toàn không cần dùng đến.
  Khương Phục Tiên cười nói: “Ngọc thạch này hẳn là mảnh vỡ của pháp khí sau khi bị vỡ, năng lượng không nhiều nhưng rất ổn định, có thể làm thành ngọc bội.
”  Trần Mục cười hỏi: “Sư tỷ, không phải là nàng muốn làm lễ vật tặng cho người nhà ta đấy chứ?”  Khương Phục Tiên cười gật đầu: “Phu quân, những ngọc thạch này làm thành ngọc bội làm lễ vật rất tốt, đeo lên có thể dưỡng ấm nhục thân, còn có thể hộ thể.
”  Nghe thấy vị hôn thê nói vậy, Trần Mục giúp nàng ta tìm kiếm, bọn họ tìm được rất nhiều viên đá đẹp.
  Thiên trì bỗng nhiên chấn động, Trần Mục nghe thấy động tĩnh nhưng hắn không cảm ứng được sự tồn tại của sinh linh, Khương Phục Tiên cũng không phát giác được có sinh linh tồn tại.
  Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn lấy Tạo Hóa La Bàn ra, một tia hồng quang bay ra, hai người đi tới phía sau cung điện, chỗ này có một cái giếng.
  Đây là giếng tám cạnh, đường kính chín thước, trên miệng giếng có khắc hình thần linh đang trợn tròn mắt nổi giận, âm thanh kỳ lạ vọng ra từ đáy giếng.
  Thỉnh thoảng thiên trì lại chấn động!  Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: “Phu quân, nước trong giếng đang tràn lên phía trên, bên dưới có nước không ngừng tràn vào thiên trì, chẳng lẽ thế gian có nguồn nước cao hơn cao nguyên Hoàng Châu?”  Trần Mục lắc đầu, hắn không biết rõ, hơn nữa cũng không thể cảm nhận được tình hình trong giếng.
  “Sư tỷ, ta dùng Huyễn Điệp nhìn xem.
” Trần Mục nhắm mắt lại, trước người xuất hiện Huyễn Điệp kim sắc.
  Huyễn Điệp bay vào trong giếng, dưới giếng là một không gian vô cùng rộng lớn, không biết dẫn đến nơi nào.
  Ầm ầm!  Huyễn Điệp vỡ tan tành!  Trần Mục cau mày: “Sư tỷ, ta nhìn thấy một bàn tay đen, trong nháy mắt Huyễn Điệp bị nghiền nát, bên dưới này có sinh linh vô cùng đáng sợ.
”  Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ tụ lại: “Chẳng lẽ bên dưới chỗ này cũng đang phong ấn Ma Thần?”  Trần Mục lắc đầu: “Không chắc chắn, vừa nãy ta không cảm nhận được khí tức của Ma Thần.
”  Thiên trì rung lắc càng lúc càng lợi hại, thiên trì thật sự có khả năng sụp đổ, Trần Mục và Khương Phục Tiên không dám xuống giếng, bọn họ chỉ đành rời khỏi đó.
  Sau khi rời khỏi thiên trì, thiên trì không còn chấn động nữa, Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Phu quân, ta cảm thấy sinh linh bên dưới giếng không muốn chúng ta đến gần.
”   Khương Phục Tiên khắc ngọc thạch nhặt được trong thiên trì thành ngọc bội tinh xảo, sau đó phong ấn ánh bạc vào trong ngọc bội, làm thành át chủ bài hộ mệnh.
   Lễ vật chủ yếu là dành cho tiểu bối của Trần gia.
   Khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi Hoàng Châu, Khương Phục Tiên hơi nhướng mày, thuyền tiên bỗng nhiên dừng lại, Trần Mục cũng cùng lúc mở mắt ra.
   Hắn cảm nhận được vết tích hoạt động của Ma tộc.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!