Hắc ngư nhìn Trần Mục, toàn thân hắn giải phóng kim quang, bóng lưng trông vô cùng nổi bật, cực kỳ cao lớn, đứng phía sau hắn cực kỳ yên tâm. Trần Mục cảm thấy có thể quét ngang thế gian, hắn cảm nhận được tình hình của toàn bộ Lan hải Tiên Cảnh, thậm chí còn cảm nhận được Hắc Thạch thành ở nơi xa xôi. Hắn không có thời gian để làm quen với cỗ lực lượng này. Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra, hắn xông về phía Tam Thất Ma Thần, Tam Thất Ma Thần phát giác được nên vung hắc kiếm đón chặn, nhưng lại bị sức lực đáng sợ đẩy lùi. Cỗ lực lượng kia khiến cho Tam Thất Ma Thần phải nhíu mày. Tam Thất Ma Thần vừa bị đẩy lùi, Khương Phục Tiên đã lao đến, Băng Hồn phá không bay lên. Ngân mang thánh khiết chém về phía Tam Thất Ma Thần, nàng ta quay người vung chưởng bộc phát u quang cường thịnh. Ngân mang và u quang va chạm hòa vào nhau. Khi bọn họ va chạm, Thanh Vân kiếm của Trần Mục đâm xuyên qua ngực của Tam Thất Ma Thần. Kim quang kim sắc chiếu sáng cả đáy biển. Tam Thất Ma Thần cau chặt mày lại, nàng ta cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn, sau khi Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, nàng ta thậm chí còn không có cơ hội chống trả. Trần Mục dồn năng lượng vào Thanh Vân kiếm, muốn xé nát Tam Thất Ma Thần, Tam Thất Ma Thần không đưa tay chịu trói, nàng ta bỗng nhiên lao tới phía trước thoát khỏi Thanh Vân kiếm. Đôi chân dài trắng nõn gào thét vụt qua, một chân Khương Phục Tiên đá nàng ta bay trở lại trước mặt Trần Mục, động tác trôi chảy, tư thế tiêu sái. Trần Mục phối hợp với vị hôn thê, hắn vung kiếm vào Tam Thất Ma Thần, một vòng kim dương dâng lên từ đáy biển, hắc ngư nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Tam Thất Ma Thần bị kim dương chém phá cơ thể, nhục thân bị chém thành hai nửa từ giữa mi tâm, hắc ngư phấn khích nói: “Đại ca mạnh quá!” Khương Phục Tiên nhắc nhở: “Ma Thần không dễ chết như vậy, nghĩ cách phong ấn nàng ta đi!” Vết nứt của Huyền Thiên Trấn Ma Ấn càng lúc càng nhiều, Tam Cửu Ma Thần cũng nhắc nhở nói: “Tam Thất, đừng cứng rắn va chạm, sức lực của hắn chỉ có thể duy trì trong chốc lát, kéo dài đến khi ta ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ thua. ” Nhục thân bị chém đứt của Tam Thất Ma Thần nhanh chóng liền lại, sức khôi phục thế này có thể gọi là khủng bố, một đòn chí mạng của tiên kiếm lại có thể trực tiếp hồi phục như cũ. “Tam Cửu, lão nương đi trước!” Trong mắt Tam Thất Ma Thần mang theo vẻ sợ hãi, sức lực bây giờ của Trần Mục rất đáng sợ, nàng ta bay lên không trung, muốn trốn khỏi hải vực này. Sự tồn tại của Quang Minh lĩnh vực khiến nàng ta không thể xuyên toa không gian, chỉ có thể chạy khỏi Quang Minh lĩnh vực trước, sau đó lại nghĩ cách khác đối phó với bọn họ. Trần Mục giơ tay lên. Hắn cách không trung tóm lấy Ma Thần đang muốn chạy trốn. Khương Phục Tiên biết lực lượng của vị hôn phu bắt nguồn từ đâu, cỗ lực lượng này chỉ có thể duy trì trong một nén nhang, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Trên đỉnh đầu của Tam Thất Ma Thần xuất hiện Ngũ Chỉ Sơn, đó là do Trần Mục dùng sức lực của tổ tiên ngưng kết thành. Ầm ầm! Tam Thất Ma Thần bị trấn áp xuống đáy biển, Trần Mục cảm nhận được năng lượng hùng vĩ trong cơ thể, đây chính là lực lượng của tổ tiên, có thể dùng tay hái sao. Hắn cảm thấy chỉ cần chính mình muốn thì có thể một kiếm cắt Lan Hải Tiên Cảnh thành hai nửa. “Côn Tử! Khai mở thông đạo!” “Đại ca! Xong ngay đây!” Côn Bằng có thể tạo ra thông đạo không gian đặc biệt, sức lực bây giờ của Trần Mục có thể phá hư chỗ phong ấn, nhưng lại không có cách nào tạo ra thông đạo vượt qua cấm chế. Hắc ngư bơi đến chỗ phong ấn, mi tâm của nó hiện lên vân Côn Bằng, sau đó nhả ra u quang. Đáy biển xuất hiện thông đạo u ám giống như hắc động, nối liền với chỗ phong ấn. Bây giờ Trần Mục đang sở hữu lực lượng cường ngạnh, hắn dễ dàng di chuyển Huyền Thiên Trấn Ma Ấn và Ngũ Chỉ Sơn, sau đó chuyển cả hai tôn Ma Thần vào chỗ phong ấn. Khi u quang do hắc ngư giải phóng biến mất, thông đạo không gian cũng biến mất, đáy biển lại khôi phục yên tĩnh. Ánh bạc thánh khiết biến mất, Khương Phục Tiên thu lại Quang Minh lĩnh vực, thần sắc có chút mệt mỏi. Bên trong chỗ phong ấn. Tam Thất Ma Thần xông ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn, Tam Cửu Ma Thần lao ra khỏi Huyền Thiên Trấn Ma Ấn, bọn họ bị nhốt trong chỗ phong ấn, muốn rời khỏi chỗ này không hề dễ dàng. “Thất muội, có muội ở đây, những ngày tháng sau này cũng sẽ không quá nhàm chán. ” Tam Cửu Ma Thần cười nói. Khuôn mặt Tam Thất Ma Thần đầy vẻ khó chịu nói: “Ngươi thật đúng là phế vật, chẳng có chút hữu dụng nào. ” Dưới đáy biển, ngân giáp của Khương Phục Tiên biến mất, nàng ta mặc chiếc váy tuyết chạm đất xuất hiện bên cạnh Trần Mục, vui vẻ chớp mắt: “Phu quân, chàng giỏi thật. ” Trần Mục khẽ lắc đầu: “Sư tỷ, đó đều là sức lực của tổ tiên. ” Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên có chút lo lắng: “Ma thần được thế lực của Tiên giới cố ý thả ra, tình hình ở nhân gian rất không tốt, ta sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. ” Khương Phục Tiên khẽ thở dài: “Sức lực của cường giả tuyệt đỉnh thật lợi hại, đáng tiếc bọn họ vẫn đang ở chỗ sâu trong tinh không, quá xa để có thể quản chuyện ở nhân gian. ” Trần Mục tranh thủ lúc lực lượng vẫn chưa biến mắt, hắn đưa tay lên hái vì sao xuống, trong tay đang cầm ngôi sao màu xanh lam, nó bị luyện hóa thành hạt châu bóng loáng. “Lão bà, tặng nàng. ” Trước kia Trần Mục không tìm được lễ vật thích hợp, hắn cảm thấy chỉ có loại lễ vật trân quý này mới xứng với Khương Phục Tiên. Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ nhướng lên, vẻ mặt ngạo kiều, nàng ta biết ý nghĩa của từ lão bà, nàng ta không nói gì, mỉm cười nhận lấy hạt ngôi sao màu xanh lam.