Cao Mãnh nhìn chằm chằm về phía Trần Dĩnh trong ngực Bạch Thanh Hoan, nguồn sức mạnh khi nãy chính là phản ứng với hắn ta, mà lúc này, Trần Dĩnh đã rơi vào trạng thái hôn mê. Bạch Thanh Hoan cũng nhìn Trần Dĩnh trong lòng mình, lúc nãy có một nguồn năng lượng mạnh mẽ được phóng thích từ người nàng ta. Hiện tại khuôn mặt của nàng ta rất đỏ, toàn thân nóng rát, vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Lão giả tóc bạc lấy huyết sắc đan dược ra, loại đan dược này có tác dụng phụ rất lớn, ông ta cưỡng ép sử dụng, sau đó khó khăn đứng lên, khung cảnh trước mắt có chút mơ hồ, hai mắt không thể nhìn thấy rõ. Cao Mãnh cũng dùng huyết sắc tiên đan, tuy vết thương của hắn ta không thể nhanh chóng khép lại, nhưng sức mạnh của hắn ta đang được khôi phục với tốc độ nhanh chóng. “Không cần đợi cơ hội!” “Chúng ta cùng nhau ra tay!” Lão giả tóc bạc cùng Cao Mãnh chia ra trái phải vây xung quanh chiến thuyền, đối mặt với sự kẹp giữa của hai Kiếm Tiên, giọng nói non nớt của Tiểu Thất cất lên: “Đông chết hết các ngươi!” Tuyết Kỳ Lân ngẩng đầu há mồm, từng đợt bông tuyết bay lên trời, trong nháy mắt toàn bộ Thánh Nguyên tông bị đóng băng. Gió tuyết bao phủ Thánh Nguyên tông. Trên người Cao Mãnh và lão giả tóc trắng có băng sương bao trùm, bọn họ hoảng sợ ngẩng đầu lên, bầu trời có một đôi mắt đỏ tươi, giống như đèn lồng màu đỏ treo trên cao. “Không ổn... ” Hai tia tuyết quang rơi xuống từ trên trời. Hai vị Kiếm Tiên đã bị đóng băng tại chỗ. Bọn họ hóa thành tượng băng rơi xuống trong đống tuyết, nhục thân của bọn họ rất mạnh, cho dù đã như vậy cũng không hoàn toàn bỏ mạng. Kỳ lân màu tuyết khổng lồ xông ra theo gió tuyết, móng tuyết của nó dễ dàng đạp vỡ tượng băng. Lão giả hoàng bào của Thánh Nguyên tông giống như rơi vào hầm băng, xung quanh gió tuyết bao phủ, ông ta muốn chạy trốn ra cũng rất khó, kỳ lân màu tuyết há miệng phun ra quang trụ cực lạnh. Lão giả hoàng bào không thể né tránh, ông ta bị quang trụ màu tuyết đánh trúng, cơ thể xuất hiện vết nứt, nhục thân sụp đổ, hóa thành vụn băng biến mất trong thiên địa. Tuyết Kỳ Lân há miệng, tuyết châu trên bầu trời bị nó thu lại, Tiểu Thất biến thành dáng vẻ của đứa trẻ, nàng ta trở lại thuyền chiến: “Dĩnh Dĩnh tỷ!” Bạch Thanh Hoan đang kiểm tra thân thể của Trần Dĩnh, toàn thân nàng ta phát lạnh nhưng lại không tìm ra nguyên nhân. Tiểu Thất đưa hai tay ra, năng lượng băng tuyết trong tay tràn vào cơ thể của Trần Dĩnh, hạ nhiệt cho nàng ta. Bên trong dị không gian. Trần Mục thôi động Bất Diệt Kinh, phối hợp với Hoang Thần giáp gia tăng sức mạnh, hắn chống đỡ áp lực mạnh mẽ của kiếm vực, đánh Từ Khiếu đến mức vô cùng chật vật, rất nhiều chỗ trên người Từ Khiếu đều có vết kiếm. Từ Khiếu không dám tiếp tục liều nữa, hắn ta thu lại kiếm vực, hai người quay trở về Thánh Nguyên tông từ dị không gian, băng sương ở đây vẫn chưa tiêu tan. Trần Mục thuấn di trở lại thuyền chiến. “Dĩnh Dĩnh!” Áo giáp của Trần Mục biến mất. Hắn nhìn thấy trong cơ thể của Trần Dĩnh xuất hiện vật chất hồng sắc thần bí, là huyết mạch Thần tộc? Trần Mục muốn kiểm tra thần hồn của muội muội, thế nhưng thức hải của nàng ta đã phong bế, hoàn toàn không thể tiến vào. Bạch Thanh Hoan áy náy nói: “Trần Mục, đều tại ta không tốt, không bảo vệ tốt cho Dĩnh Dĩnh. ” “Không trách ngươi. ” Trần Mục vuốt nhẹ trán của muội muội. Tiểu Thất lo lắng nói: “Ca ca, Dĩnh Dĩnh tỷ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, huynh mau giúp tỷ ấy đi. ” “Chắc là điềm báo thức tỉnh huyết mạch đặc thù, về cụ thể vẫn cần phải quan sát. ” Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, Từ Khiếu vẫn chưa xử lý, không có thời gian kiểm tra kỹ càng. Từ Khiếu nhìn khung cảnh bên ngoài, cau mày lại, còn tưởng rằng có cường giả khác ở gần đây. Đám người Cao Mãnh đã thân tử đạo tiêu, ngay cả cường giả Thánh Nguyên tông cũng đều đã chết. Hắn có thể chắc chắn được Bạch Thanh Hoan không có thực lực như vậy, tiếp đó chú ý đến Tiểu Thất. “Kỳ lân?” Từ Khiếu không nghĩ rằng kỳ lân con mạnh như vậy, nhưng đám người Cao Mãnh đều thân mang trọng thương, bị nó giết chết cũng không phải là không có khả năng. Trần Mục nhìn chằm chằm vào Từ Khiếu, hiện giờ muội muội hôn mê bất tỉnh, nếu như hắn ta rút lui thì cũng sẽ không truy nữa. Từ Khiếu thấy xung quanh không có mối đe dọa nào khác thì quyết định diệt trừ Trần Mục, không muốn để lại tai họa. Trần Mục không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn nắm giữ các loại bảo bối nghịch thiên, Hoang Thần giáp, Thanh Vân kiếm, Tổ Long Kim Lân, tất cả đều là chí bảo. Từ Khiếu vẫn thong dong như cũ, trong mắt của hắn mang theo sát ý, giọng nói lạnh lùng nói: “Ngoại lực cũng là một phần của thực lực, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng đối nghịch với Thanh Hư Động Thiên thì các ngươi chỉ có một con đường chết. ” “Các ngươi đi trước đi. ” Trần Mục trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía xa, hắn ra hiệu cho mấy người Bạch Thanh Hoan tránh xa ra. Hoang Thần giáp che phủ toàn thân, tay Trần Mục cầm Thanh Vân kiếm, hắn thôi động Bất Diệt Kinh, nâng sức mạnh nhục thân lên trạng thái đỉnh phong nhất. Trần Mục không dám khinh địch, Từ Khiếu dám ở lại đây thì chắc chắn là có át chủ bài khác. Từ Khiếu uống vào dịch thể kim sắc, năng lượng cuồng bạo tràn ngập cơ thể hắn ta. Trần Mục phát giác được dao động khủng bố đang gia tăng, hắn không chần chờ trực tiếp xuất kiếm. Đôi mắt Trần Mục hơi ngưng lại, hắn cảm thấy vô cùng tốn sức, trong cơ thể Từ Khiếu đột nhiên xuất hiện sức mạnh cường ngạnh, cái hắn ta uống là tiên huyết. Mi tâm Từ Khiếu xuất hiện đường vân kim sắc, chỉ có Chân Tiên mới có thể lưu lại kí hiệu của bản thân giữa thiên địa, có thể lưu lại tộc văn trong huyết mạch của hậu bối. Tuy rằng Từ Khiếu không phải hậu thế của Chân Tiên, nhưng sức mạnh của Chân Tiên thực sự hiện rõ trên người hắn ta, cho nên giữa lông mày xuất hiện tộc văn mà gia tộc Chân Tiên mới có? Trên người Trần Mục cũng có một giọt máu của tổ tiên nhưng hắn không định dùng, giết gà sao phải dùng dao mổ trâu.