Tất nhiên hắn sẽ không rời đi cùng Lâu Nhạc Dương, đợi cường giả của Thánh Kiếm sơn xuất hiện, đến lúc đó sẽ càng khó giải quyết: “Ngươi có biết phản bội tông phái sẽ chết thế nào không?” “Cái gì?” “Ngươi đang lừa ta?” Lâu Nhạc Dương tức giận nhìn Trần Mục. Vẻ mặt Trần Mục điềm tĩnh, có con bướm đậu trên vai Lâu Nhạc Dương, con bướm kia lặng lẽ ngưng tụ thành kiếm ấn. Lăng Vân phong, đỉnh núi. Khương Phục Tiên cảm nhận được vị trí ký hiệu của Trần Mục, đưa tay lên, vung kiếm, kiếm quang màu tuyết trảm phá không gian xuất hiện trong khu rừng, trong nháy mắt Tu La lĩnh vực đã bị kiếm quang màu tuyết xé toạc. Sau lưng Lâu Nhạc Dương lạnh toát, nhưng lại không kịp né tránh, Trần Mục nhìn thấy tuyết quang cắt qua đầu vai của hắn ta. Răng rắc! Cánh tay của Lâu Nhạc Dương rơi xuống ngang vai. Hắn ta không chảy máu, bởi vì chỗ vết cắt đã bị đóng băng bởi băng tuyết, nửa cơ thể đều cứng đờ. Tu La lĩnh vực ngang ngạnh nhanh chóng sụp đổ. Lâu Nhạc Dương ôm chặt cánh tay bị đứt, sợ hãi nhìn xung quanh, hắn ta còn tưởng rằng Khương Phục Tiên đích thân đến đây, trong ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Ngay cả Hàn Giang Tuyết cũng bị dọa đến nỗi biến mất khỏi đỉnh núi, sắc mặt nàng ta kinh hãi: “Làm sao có thể, ta vẫn chưa nhận được tin tức Khương Phục Tiên rời khỏi Lăng Vân tông. ” Trần Mục có hơi thất vọng. Hắn nhìn Lâu Nhạc Dương bị đứt cánh tay, khẽ lắc đầu, nếu như lão bà Phục Tiên đánh chếch một chút là có thể chém trúng đầu, nàng ta lại nhắm chuẩn chính xác vị trí mà hắn đánh dấu cách hàng vạn dặm, thậm chí còn không sai lệch chút nào. Trần Mục còn tưởng rằng đánh dấu ai là có thể giết người đó, không ngờ là chỉ đâu đánh đó. Có Huyễn Điệp đậu trên đỉnh đầu Lâu Nhạc Dương. Hắn ta vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Khương Phục Tiên, hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của Huyễn Điệp. Một tia kiếm ấn ngưng tụ. Một tia tuyết quang phá không bay đến. Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương bị giết ngay tại chỗ. Hai kiếm chém chết Kiếm Thánh, Trần Mục cảm thấy có chút lạnh, trong khu rừng bao phủ lớp áo bạc, cả dãy núi đều ngập trong băng tuyết. Trần Mục tìm thấy không gian giới chỉ trên người Lâu Nhạc Dương, hắn dùng niệm lực để xóa bỏ ấn ký ban đầu. Trong giới chỉ không có linh thạch, chỉ có bí pháp tu luyện của Tà tông, còn có một số vật phẩm vặt vãnh, Trần Mục thiêu hủy hết toàn bộ những thứ đồ này. Hai tia kiếm quang của Khương Phục Tiên khiến Hàn Giang Tuyết phải lẩn trốn, cường giả che mặt xông tới chỗ Trần Mục cũng bị dọa sợ hoảng loạn bỏ chạy. Bọn họ còn tưởng rằng Khương Phục Tiên đã đến. Trần Mục cũng không dừng lại ở chỗ này, hắn bay lên không trung, hóa thành luồng sáng bay đi. Trên đường trở về Lăng Vân tông. Trần Mục không có cảm giác bị theo dõi. Lực uy hiếp của kiếm quang của Khương Phục Tiên quá mạnh, những cường giả muốn mưu hại Trần Mục kia, cũng đang lo lắng kiếm quang có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. ... Một ngày sau. Trần Mục trở lại Lăng Vân tông. Các tiểu bối nhìn lên hỏa quang trên bầu trời. “Đó là tiểu sư thúc sao?” “Không phải ngài ấy ở Thanh Vân trấn ư?” “Theo lý thì Thanh Vân đại hội đã kết thúc, nhưng tiểu sư thúc trờ về nhanh thật, ta vẫn chưa từng thấy Kiếm Vương có tốc độ nhanh như vậy. ” “Không biết thứ hạng của Lăng Vân tông lần này có tăng lên không, lần Thanh Vân đại hội trước, đám Diệp Hoành bọn họ đều xếp thứ ba trở về, kết quả linh thạch hàng tháng chúng ta nhận được giảm bớt một phần ba. ” “Mong là nhóm tiểu sư thúc lần này có thể đạt được thành tích tốt, vậy thì tài nguyên của chúng ta cũng có thể tăng lên. ” Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương. Khi Trần Mục trở về, nhóm người Lý Thanh Lưu vẫn chưa trở lại Lăng Vân tông, thậm chí các tiểu bối còn không biết thành tích của Thanh Vân đại hội. Hắn đi thẳng đến Lăng Vân phong. Trần Mục lo lắng đám người Lý Thanh Lưu sẽ gặp nguy hiểm, muốn đến Lăng Vân phong để bàn bạc với Khương Phục Tiên. Nhưng nửa đường lại gặp Tiêu Vân. “Tiểu sư thúc. ” Diệp Hoành và Thẩm Trạch cũng chạy qua đây, Triệu Phi Yến và Liễu Mị Nhi cũng lần lượt chạy tới. Bọn họ đang chờ thành tích của Thanh Vân đại hội, cho nên sau khi Trần Mục trở lại, họ đều chạy tới đầu tiên. “Tiểu sư thúc, sao ngươi lại trẻ ra nhiều như vậy?” Đôi mắt đẹp của Triệu Phi Yến lộ vẻ kinh ngạc. Trần Mục nói đùa: “Ngươi cười ta lớn nhanh quá, cho nên ta đã thu lại. ” Mọi người đều không nhịn được bật cười thành tiếng. Diệp Hoành nhướng mày: “Tiểu sư thúc, thành tích của lần Thanh Vân đại hội này như thế nào?” “Đương nhiên là đứng nhất!” Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười. Liễu Mị Nhi trầm giọng nói: “Ta thấy Tằng trưởng lão của Tàng Kinh các dẫn theo Kim trưởng lão và Lục trưởng lão trở về Thanh Vân trấn, còn tưởng rằng mọi người đã gặp rắc rối. ” “Vậy thì tốt rồi. ” Cuối cùng Trần Mục cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm, có bọn họ đến Thanh Vân trấn hỗ trợ Lý Thanh Lưu, đám người Triệu Tư Tư chắc chắn có thể bình an trở về. Song các cường giả Tà tông lại cho rằng Khương Phục Tiên đang ở gần đó, sớm đã hoảng loạn bỏ chạy, đoán chừng bọn họ không dám ở lại Hoang Châu. Triệu Phi Yến thấy vẻ mặt của Trần Mục không đúng lắm: “Lần Thanh Vân đại hội này xảy ra chuyện gì thế, sao ngươi lại quay về trước, đám người Triệu Tư Tư đâu?” Mọi người đều tò mò nhìn sang Trần Mục. “Nói ra dài lắm. ” “Đến Ngạo Kiếm phong từ từ kể. ” Mọi người đi cùng Trần Mục đến Ngạo Kiếm phong. Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo vẻ tức giận. Nàng ta suýt chút đập vỡ bàn đá của Trần Mục. Đám tiểu bối đều vô cùng tức giận, ý phẫn nộ lộ rõ trên mặt, Tiêu Vân trầm giọng nói: “Nhóm người Tằng trưởng lão chạy tới Thanh Vân trấn chắc chắn là có liên quan đến Tà tông, tiểu sư thúc sao ngài lại quay về một mình?” “Ta là mục tiêu tập kích của Tà tông, ta chuồn trước, như vậy đám người Triệu Tư Tư sẽ không bị liên lụy. ”