Đinh -Điện thoại vang lên, Lam Mạt Lê cũng không thèm nhìn tới trực tiếp đưa tay thì tắt máy, cô biết đó là An Cẩn gọi tới, Lam Mạt Lê có thói quen là phân loại mỗi một người, mà mỗi một cái phân loại đều sẽ có tiếng chuông chuyên dụng, cả số xa lạ cũng không ngoại lệ, ở trong đây duy nhất có hai tiếng chuông chuyên thuộc, chỉ có Trình Cẩm U và An Cẩn. Lam Mạt Lê vì để cho An Cẩn biết cảm giác không để ý không coi trọng của cô đối với nàng, cho nên cô cài đặt một tiếng chuông cơ bản cho nàng, lúc đó, An Cẩn chỉ là cười mà không nói. "Tìm được chị rồi!"Chậm rãi đến vị trí đối diện Lam Mạt Lê ngồi xuống, An Cẩn trực tiếp kéo qua mì Ý bị cô mới ăn một nửa thì chà đạp không ra hình thù gì. Lam Mạt Lê phục hồi tinh thần lại mắt lạnh nhìn cái nĩa An Cẩn lấy đi trong tay cô, ăn lấy đồ ăn cô chưa ăn xong. "Ngươi tới làm cái gì?"Đối mặt chất vấn của Lam Mạt Lê, An Cẩn chỉ là cười khẽ một tiếng, "Đến cùng chị ăn cơm trưa. "Lam Mạt Lê nhíu mày lời gì cũng không nói nhiều trực tiếp đứng dậy rời đi, cô chán ghét nụ cười của An Cẩn, mỗi lần An Cẩn nở nụ cười, cô thì cảm thấy chính mình giống như trần truồng đứng trước mặt nàng, chuyện gì cũng bị nàng nhìn thấu, cô chán ghét cái cảm giác này. An Cẩn Lưu lại ngồi ở chỗ ngồi nhìn bóng lưng quen thuộc lúc rời đi của cô, lần nữa khơi lên mỉm cười kia, mãi đến tận không nhìn thấy bóng người của cô, mới tiếp tục cúi đầu ăn mì Ý trong khây không tính là mỹ vị, "Luôn là ăn ít như vậy, cũng không sợ sẽ dinh dưỡng không đầy đủ sao? Biết rõ bác sĩ ngoại khoa cần nhất chính là thể lực. . " cuộn lấy sợi mì, An Cẩn lầm bầm lầu bầu. * * * Rời khỏi bệnh viện, An Cẩn ngồi trên xe ô tô màu trắng dừng ở một bên chuẩn bị đi tới thành phố kế bên, vì buổi kí tặng, Lạc Dư Thanh thân là chịu trách nhiệm biên tập An Cẩn đích thân đến trước lùng bắt vị thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, tác giả không để người yên tâm chạy loạn khắp nơi cần người đến bắt, tuy An Cẩn sẽ không giống những tác giả khác thường thường ngâm bản thảo, thế nhưng khi nàng ngâm bản thảo chính là mở giếng trời ba tháng!Vì thế, Lạc Dư Thanh không ít nắm lấy mấy tác giả phiền phức dạy hư An Cẩn ngâm bản thảo và buổi kí tặng có thể đến trễ! Nhớ lúc đầu An Cẩn là tác giả nhỏ siêu không để người lo của toàn bộ biên tập khát vọng nhất! Nhưng không nghĩ bị một tác giả cực kỳ không để người yên tâm dạy dạy hư mất rồi! Cô ấy toàn bộ hối hận a!"Thanh a, đừng luôn là nhìn thấy tôi đều muốn nói một lần tôi từ yên tâm biến thành không yên tâm. . " Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, An Cẩn bất đắc dĩ vừa thắt dây an toàn vừa nói với Lạc Dư Thanh lại đang nghĩ linh tinh. "Khụ. . Hành lý giúp em chuẩn bị xong rồi, bây giờ xuất phát?""Ừm. . Thanh, có thể làm phiền chị một chuyện không?"Cúi thấp đầu, thanh âm của An Cẩn mang theo ủy khuất nho nhỏ, Lạc Dư Thanh biết nàng bởi vì ai mà khổ sở, vì vậy, cô ấy cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa tay chèn qua đầu nàng, để nàng tựa ở trên vai của chính mình. Nhìn An Cẩn như vậy, Lạc Dư Thanh rất đau lòng, từ khi An Cẩn 17 tuổi bị cô ấy khai thác đến bây giờ 25 tuổi, ròng rã tám năm, cô ấy hiểu rõ tất cả chuyện của An Cẩn, bao gồm chuyện nàng yêu Lam Mạt Lê, cô ấy vì An Cẩn cảm thấy không đáng, đối mặt với mọi người An Cẩn là phúc hắc trêu người, mà không phải trầm mặc thấp kém khi đối mặt Lam Mạt Lê. Có lẽ giống như câu nói thường nói kia: Yêu trước, luôn là hèn mọn nhất, cũng là không được dễ dàng coi trọng. Hết chương 4