Không nói tới chuyện Mã Hiểu Lộ không có vốn, cho dù cô có thì Tôn Kỳ cũng không khuyến khích cô khởi nghiệp, bởi vì nếu không có người chống lưng cho thì thực sự là làm gì cũng khó. “Tôi hiểu những chuyện đó, nếu không thì tôi đã chẳng tìm tới cậu đúng không, cậu nói kĩ một chút tôi nghe xem có khả thi không nào. ” Trong tay Mã Hiểu Lộ có lá bài là Lục An Kỳ nên cô không sợ Tôn Kỳ không nói thật với mình. Thế nhưng, Tôn Kỳ lại là kiểu người bảo anh ta làm việc thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng bảo anh ta giảng giải một chuyện gì đó thì anh ta lại không rành. Nói trắng ra là đôi khi anh ta nói chuyện quá thẳng thắn, không khéo đưa đẩy, nếu không thì đã chẳng có chuyện anh ta tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng mà lăn lộn hai, ba năm vẫn không tìm được cơ hội thăng chức. “Chị Hiểu Lộ, tôi thấy chuyện này chị cũng không gấp lắm, thời gian buổi trưa cũng có hạn, không thể nói rõ hết được. Lát nữa tôi còn bận đi làm. Tôi sẽ tranh thủ viết một bản kế hoạch cho chị xem qua, nếu chị thấy ổn thì cuối tuần chúng ta thu xếp thời gian bàn kĩ hơn, chị thấy sao?” Tôn Kỳ chững chạc nói với Mã Hiểu Lộ. Bản thân Mã Hiểu Lộ cũng hiểu chuyện này không thể quá gấp gáp, cô cũng cần nghiên cứu thêm về chuyện này. Cho nên cô gật đầu: “Cậu nhớ làm nghiêm túc vào đấy, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ mách An Kỳ, xem cậu làm thế nào!” Tôn Kỳ gật đầu lia lịa, anh ta biết ngay là Mã Hiểu Lộ sẽ đem chuyện này ra uy hiếp anh ta mà. Tôn Kỳ vừa cúi đầu xuống ăn cơm thì bỗng thấy hai người kéo tay đi từ ngoài cửa vào. Sau khi cẩn thận nhìn thật kĩ, anh ta chỉ tay ra ngoài cửa: “Chị Hiểu Lộ, chị nhìn xem kia có phải là anh Tô Vũ không?” Mã Hiểu Lộ nhìn theo hướng Tôn Kỳ chỉ. Trong lòng cô còn thắc mắc, chỗ này cách y quán Tô Vũ làm việc rất xa, không có lý gì anh lại đi xa như vậy để ăn cơm. Tới khi nhìn về phía đó, cô mới trông thấy Tô Vũ kéo tay một người phụ nữ khác. Tâm trạng vui vẻ của Mã Hiểu Lộ lập tức tan thành mây khói, sắc mặt sa sầm lại. Chứng kiến cảnh ấy, cô suýt nữa thì ngất xỉu, ngực đau thắt lại, phải nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. “Sư phụ, Huyền Môn Thập Cửu Châm mà lần trước sư phụ dạy tôi ấy, ông Trịnh ở bệnh viện lại nói đó là Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp, có phải hai thứ này có mối liên hệ gì không?” Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ không hề cảm thấy hành động của họ hiện tại có gì đó mập mờ. Xét về tuổi tác, hai người họ đều đang trong độ tuổi yêu đương, dù là ai cũng không đời nào tin quan hệ của họ là thầy trò. Thực ra Tô Vũ cũng vẫn luôn tò mò về vấn đề này, về lý mà nói thì đáng lẽ ra Huyền Môn Thập Cửu Châm chưa bao giờ xuất hiện ở địa cầu, phương pháp đi châm của Huyền Môn Thập Cửu Châm sử dụng châm phản quang vô sắc để đạt tới mục đích của bác sĩ. Đáng lẽ ra phương pháp này phải chưa từng xuất hiện trên địa cầu mới đúng, tại sao lại có người nói nó là Cố Thị Bồi Nguyên Châm Pháp chứ? Tô Vũ lắc đầu nói: “Chuyện này tôi cũng không biết, chắc là chúng có gì đó tương tự nhau. ” . ========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng2. Dù Có Gặp Lại3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)4. Khoảnh Khắc Năm Ấy=====================================“Anh Tô, bên này!” Ngay khi hai người vừa đi tới, Tôn Kỳ lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi Tô Vũ. Tô Vũ quay qua trông thấy Tôn Kỳ, trong lòng còn cảm thấy thật là khéo, bèn lại gần chào: “Sao cậu lại ở đây?” Sau đó, anh lập tức trông thấy Mã Hiểu Lộ ghé trên mặt bàn không nhìn mình: “Hiểu... ” Tô Vũ còn chưa kịp nói hết, Mã Hiểu Lộ đã xách túi đứng dậy, xô Tô Vũ ra, không nói một lời, lao thẳng ra ngoài. Tính tình Mã Hiểu Lộ không thích cãi nhau với người khác, nếu không trước đây Tô Vũ đã chẳng dễ gì bắt nạt được cô. Tô Vũ vẫn chưa hiểu ra sao, còn ngập ngừng hỏi Tôn Kỳ: “Chuyện này… Là sao vậy?” Thực ra, vừa rồi khi Tôn Kỳ gọi tên Tô Vũ, anh ta đã nhận ra là mình sai. Tô Vũ đang kéo tay một cô gái khác, còn vợ Tô Vũ lại đang ngồi trước mặt anh ta. Anh ta gọi như vậy chẳng phải là làm ba người lúng túng hay sao? “Chuyện đó… Chuyện đó, có thể là hai người…” Tôn Kỳ chỉ vào tay của Tiêu Tuyết Ny và Tô Vũ. Tiêu Tuyết Ny lập tức hiểu ra, vội vàng buông tay Tô Vũ ra, liên tục xua tay, nói với Tôn Kỳ: “Không phải... Không phải như anh nghĩ đâu, chúng tôi không có gì hết. ” Tôn Kỳ nhún vai nói: “Chuyện này cô nói với tôi cũng chẳng ích gì, phải nói với chị Hiểu Lộ mới được. ” Tôn Kỳ thấy rất khó xử. Đương nhiên, người thấy khó xử nhất là Tô Vũ. Mới mấy hôm trước, anh vừa có tiền án, hôm nay lại kéo tay Tiêu Tuyết Ny, Mã Hiểu Lộ muốn không hiểu lầm cũng khó. “Anh Tô, tôi còn bận công chuyện, tôi đi trước đây. ” Tôn Kỳ đẩy kính mắt lên, cúi đầu đi ra ngoài. Tô Vũ ngồi xuống ghế, hai tay chống đầu, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được. “Sư phụ, đó là ai vậy?” Đương nhiên Tô Vũ biết Tiêu Tuyết Ny hỏi ai. Anh hít sâu một hơi, nhìn Tiêu Tuyết Ny, dở khóc dở cười nói: “Vợ tôi. ” “Ồ, sư nương ạ?” Tiêu Tuyết Ny há hốc miệng, dường như cũng đã nhận ra mình gặp phải rắc rối. “Sư phụ, vậy giờ phải làm gì?” Tiêu Tuyết Ny như một đứa trẻ phạm lỗi, hỏi Tô Vũ. Tô Vũ thở dài, anh cũng không biết phải làm gì, anh không có kinh nghiệm gì trong chuyện này.