Tim Úc Noãn Tâm không hiểu sao đập nhanh hơn. Vẻ sợ hãi trên
mặt dần dần chuyển thành nghi hoặc cùng hiếu kỳ. Người đàn ông này giống như quỷ
đột nhiên chạy đến nhà của nàng? Còn nữa… hắn vào bằng cách nào? Không chỉ vào
nhà mà còn ngang nhiên ngủ trong phòng ngủ của nàng?Người này… là cướp hay sao chứ?Trong ngực nổi lên một chút bất mãn. Nàng bước lên mấy bước,
cầm lấy chiếc gối bên cạnh giơ lên cao… thật muốn đập cho hắn tỉnh lại!Nhưng… bàn tay ở giữa không trung chậm rãi buông xuốngNàng vô thức mà nhìn người đàn ông trên giường…Hắn nhìn qua có vẻ thật sự rất mệt mỏi…Đôi mắt đen trầm tĩnh sâu xa bị lông mi che lại. Giờ phút
này nàng mới phát hiện thì ra lông mi của người đàn ông này quả thật rất đẹp, vừa
dài vừa rậm. Cái mũi vô cùng anh tuấn không khó nhận ra hắn có tính cách khá
kiên định. Đôi môi mỏng vẫn luôn lạnh lẽo hơi nhếch lên. Dưới cằm có một chút
râu mới mọc, chắc là chưa kịp cạo sạch. Áo khoác bị hắn ném sang một bên. Hắn nằm trên giường chỉ mặc
một chiếc áo sơ mi. Vài nút áo trước ngực bị cởi ra, lồng ngực rộng lớn như ẩn
như hiện. Hô hấp đều đều, vừa nhìn là biết ngủ rất say. Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng đặt gối ở một bên. Tuy rằng nàng rất
muốn hỏi hắn tại sao lại tự ý xông vào nhưng lúc này nàng lại không nỡ đánh thức
hắn. Không ngờ người đàn ông này cũng có vẻ mặt điềm tĩnh an
nhiên như thế. Không có lạnh lùng, không có trào phúng, không có bá đạo. Bộ dạng
hắn ngủ say thật giống như hoàng tử trong truyện cổ tích, anh tuấn đến mức khiến
người khác không thể rời mắt. Úc Noãn Tâm bị ma xui quỷ khiến ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đẹp
nhìn vào gương mặt hắn. Trong nhất thời có lẽ là mơ thấy điều gì đó, chân mày của
hắn dần dần nhíu lại…Nàng cúi đầu, trong lòng dường như từ từ chảy qua một cảm
giác dịu dàng. Ngón tay trắng xanh vô thức giơ lên, nhẹ nhàng đặt ở đôi mày cau
của hắn, đáy mắt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng trong chớp mắt có chút dung hòa. Người đàn ông như được trấn an, vùng chân mày đang cau có chậm
rãi dãn ra…Ở trong lòng Úc Noãn Tâm, Hoắc Thiên Kình luôn luôn là ma vương
cao cao tại thượng, bá đạ mà ích kỷ, lạnh lùng mà ngang ngược. Lúc này rốt cuộc
nàng mới nhớ tới mình chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc ngủ say. Cho
dù từng cùng hắn hoan ái trên giường nhưng mỗi lần đều là hắn tỉnh dậy trước. Nếu như… sớm nhìn đến bộ dạng trẻ con của hắn, phải chăng sẽ
bớt hận hắn một chút? Nghĩ đến đây, nàng như bị ai đó hung hăng đánh vào khiến
nàng tỉnh lại. Sao mình lại có thể nhìn hắn lâu đến thế chứ?Nàng lập tức đứng dậy nhưng vì động tác quá nhanh mà đụng
vào bàn trà kế bên. Bầu không khí yên tĩnh nhất thời bị một âm thanh vang lên
đánh vỡ. Người đàn ông chợt động đậy hàng mi, tiếng động tuy không lớn
nhưng cũng đủ đánh thức hắn. Mở mắt ra, đôi mắt đen thâm thúy sâu xa, có điều dường như vẫn
còn rơi vào trong mộng vừa nãy, ngẩn ngơ mơ màng, vài giây sau liền khôi phục
thần sắc ban đầu. Hắn nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy Úc Noãn Tâm đứng kế bên
giường. Bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời trong không khí nổi lên một
tình cảm khó tả…"Anh…" Một lát sau Úc Noãn Tâm mới mở miệng, giọng
nói nhỏ nhẹ. Bởi vì vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng trong mắt Hoắc Thiên
Kình có chút ảm đạm cùng cô độc. Tại sao có thể như vậy? Cho tới bây giờ nàng
cũng không thể hiểu nổi người đàn ông này, cũng không cách nào biết rõ rốt cuộc
hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tỉnh dậy, nàng lại nhìn thấy
sâu trong nội tâm của hắn thật cô đơn và yếu đuối. Nhìn lầm rồi sao?Người đàn ông trước mắt này muốn gió được gió, muốn mưa được
mưa, thậm chí có năng lực hô mưa gọi gió! Sao có thể toát ra vẻ mặt khiến người
khác đau lòng được. "Tôi vừa về nước, không nên có bộ dạng ngạc nhiên như
thế!" Hoắc Thiên Kình từ trên giường ngồi dậy thản nhiên nói. Úc Noãn Tâm phát hiện hắn lại khôi phục bộ dạng như xưa,
nguy hiểm như một con báo. Trong lòng không khỏi chế giễu chính mình… quả nhiên là nhìn
lầm. Hắn luôn luôn là một người đàn ông nguy hiểm, làm gì mà có mặt yếu đuối chứ?"Anh vào đây bằng cách nào?" Nàng phải hỏi rõ vấn
đề này mới được. Trong lòng lại lo lắng vấn đề an toàn sau này. Xem ra là một
tai hạa ngầm! Hoắc Thiên Kình "hây" một cái đứng dậy, dường như
không hề có ý trả lời câu hỏi của nàng. Làm như hắn là chủ của ngôi nhà này mà
đi vào phòng tắm, nhưng tới cửa thì dừng lại…"Đứng đó làm gì, vào đây tắm rửa cho tôi!" Dường
như rất bất mãn với phản ứng lãnh đạm của nàng, trán của hắn lại nhíu chặtHắn cũng không hiểu rõ chính mình làm sao vậy. Trong hai
ngày ra nước ngoài chủ trì hội nghị đầu óc toàn là hình ảnh của nàng. Trong
lòng chưa từng khát vọng nhìn thấy nàng như vậy. Sau khi xuống máy bay tư nhân
hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến nhà của nàng. Công việc bề bộn khiến
thể xác và tinh thần của hắn mệt mỏi rã rời. Dường như nằm trên giường của
nàng, hít thở mùi thơm thuộc về nàng mới có thể yên ổn. Không ngờ hắn lại có thể
ngủ say ở trong nhà một người đàn bà. Đây căn bản không phải phong cách của hắn. Đàn bà bên cạnh hắn
đều biết, Hoắc Thiên Kình hắn chưa bao giờ có thói quen đi đến nhà đàn bà, cho
dù muốn hoan ái cũng chỉ gọi một cú điện thoại mà thôi. Có lẽ… chỉ là mê luyến thân thể của người đàn bà này!Đây là giải thích duy nhất. Nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Thiên Kình biến mất trong
phòng tắm, Úc Noãn Tâm trở nên chán nản. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy ai
tự tung tự tác như vậy. Người đàn ông không biết xấu hổ là gì, sao có thể như vậy
chứ?Không chỉ ngủ trên giường của nàng, còn ngang nhiên sử dụng
phòng tắm của nàng, thậm chí còn sai nàng… hầu hạ hắn tắm rửa nữa?Có lộn hay không vậy?Cho dù nàng đáp ứng ở lại bên cạnh hắn, cũng không đến mức
sai nàng giống như người giúp việc được chứ?Nhưng oán giận thì oán giận, Úc Noãn Tâm vẫn ôm đầy bụng tức
giận đi đến gần phòng tắm. Thấy hắn đang trong tư thế chờ người hầu hạ, nàng tức
giận đến mức giật lấy vòi nước mở chốt ra, nước "ào ào" chảy vào bồn
tắm lớn. "Rốt cuộc anh vào bằng cách nào?" Nàng vừa mở nước
cho hắn vừa không quên lặp lại câu hỏi lần thứ hai. "Rất đơn giản, chỉ cần một cái chìa khóa vạn năng là được. "
Hoắc Thiên Kình vừa nhàn nhã cởi quần áo vừa thảnh thơi giải đáp nghi vấn của
nàng. Cái gì?Úc Noãn Tâm tức giận đến mức muốn nhảy vào trong nước. Gặp
phải người đàn ông này nàng quả thật hết nói nổi rồi! Hắn dĩ nhiên nghĩ đến
phương pháp đáng xấu hổ như vậy…