*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không thể không nói, Linh Phong Tử đối với vị Tề Hoan sư thúc này vẫn là rất chiếu cố, không hề bởi vì nàng không có chút tu vi nào mà bất kính với nàng, ngược lại đem toàn bộ bí tịch có thể lấy trong môn phái lấy ra, đưa hết cho Tề Hoan. Lại nói, những người khác vừa nhập môn tuyệt đối không có loại phúc khí được lựa chọn nhiều bí pháp cao cấp tu luyện thế này, nhưng địa vị của Hư Không Tử tại phái Thanh Vân thật sự quá cao, Tề Hoan là đồ đệ của lão dĩ nhiên được hưởng thụ đãi ngộ không giống bình thường. Song đến lúc cầm được những điển tịch này Tề Hoan lại thực sự không cao hứng nổi, nàng thậm chí còn nghĩ có nên vụng trộm vẽ mấy lá bùa nguyền rủa Linh Phong Tử một chút hay không. Hắn có ý gì, đại triện [*] chưa tính, Tề Hoan còn miễn cưỡng có thể nhận ra được đó là chữ. Giáp cốt văn (*) tốt hơn chút, ít nhiều người ta coi như tranh chữ kết hợp cũng được. Thế nhưng mà khoa đẩu văn [1] thì hơi quá đáng nha! Hắn căn bản chính là bắt nạt mình mù chữ mà! Dẫu gì mình cũng là hàng hiệu, tốt nghiệp đại học hẳn hoi, hóa ra sau khi xuyên qua, một chữ bẻ đôi cũng không biết. [*] Đại triện: là một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc, có nguồn gốc từ chữ giáp cốt (một loại văn tự cổ đại của người Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữa Hán) thời nhà Chu, và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. (*)Giáp cốt văn: Chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỉ 16-11 trước Công Nguyên. [1]. Khoa đẩu văn: còn gọi là chữ nòng nọc, nét trên to nét dưới nhỏ, xuất hiện dưới thời nhà Hàn, cho đến nhà Đường thì hầu như không còn. Khoa trương nhất chính là vẻ mặt Linh Phong Tử còn đau lòng khi đưa cho Tề Hoan một quyển sách nhỏ màu tím vàng, sách này rất mỏng, đại khái chỉ có vài trang giấy mà thôi. Những chữ kia trên trang giấy tản ra mấy vầng sáng màu tím vàng. Cho dù không biết hàng, Tề Hoan cũng tinh tường nhận ra đó là một bảo bối. Linh Phong Tử nói, sách này là bảo vật trấn phái của phái Thanh Vân, vì Tề Hoan đặc biệt nên hắn mới lấy ra cho nhìn. Lúc Tề Hoan hào hứng mở trang đầu tiên ra rốt cuộc cũng hiểu vì sao Linh Phong Tử chỉ muốn cho nàng nhìn một chút, bởi cái này căn bản chính là sách không có chữ, nàng trừng mắt đến sắp rơi tròng mà cũng chả thấy một chữ gì sất. Về sau Tề Hoan mới biết được, đừng nói là nàng, ngay cả Hư Không Tử cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu nửa trang. Đem tất cả điển tịch của phái Thanh Vân xem xét mấy lần, trong lòng Tề Hoan đã nguyền rủa Linh Phong Tử gần nửa ngày. Cuối cùng, nỗ lực đến tận trưa, Tề Hoan cũng chọn được một quyển bí tịch mỏng nhất, là pháp quyết trúc cơ [1] – “Nhân chi đạo” [2] trúc cơ: có nghĩa là đặt nền nóng. Trong truyện tu tiên huyền huyễn, trúc cơ chính là chỉ bước đầu tiên bắt đầu vào quá trình tu tiên cũng là nền tảng cơ bản, chỉ có khi hoàn thành Trúc Cơ mới có thể chân chính bước vào quá trình Tu tiên. Đừng tưởng rằng Tề Hoan biết rõ loại điển tịch nào phù hợp với mình nhất, có lợi cho mình nhất, nàng lấy quyển này, đơn giản là vì trong cả đống sách nàng chỉ nhận ra được chữ trong tên của quyển sách này mà thôi, hơn nữa, đây còn là quyển sách mỏng nhất. Đối với chuyện tu tiên này, Tề Hoan cũng không có ôm hi vọng thành tuyệt thế cao thủ, nàng chỉ hy vọng sống lâu hơn một chút, thân thể tốt một chút, có thể bay đến bay đi trên không là tốt nhất rồi. Xưa nay nàng không tham, những thứ này cũng đủ làm cho nàng thỏa mãn rồi. Trông thấy Tề Hoan chọn quyển sách này, Linh Phong Tử có vài phần kinh ngạc, hắn chần chờ một lát, muốn nói gì đó với Tề Hoan, nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là không mở miệng. Người tu tiên tin tưởng nhất chính là cơ duyên, Linh Phong Tử coi lần lựa chọn này của Tề Hoan là một cơ duyên, hắn đưa tới nhiều bản pháp quyết trúc cơ như vậy, mà Tề Hoan lại cố tình trọn trúng cái bản kia, chỉ có thể nói đây là mệnh của nàng. Cũng không phải bản pháp quyết kia không tốt, hoàn toàn ngược lại, đây là một quyển sách có lai lịch rất lớn. Năm đó toàn bộ giới Tu Chân bởi vì bản pháp quyết này mà lần đầu tiên bạo phát cuộc tranh đoạt đáng sợ, cuối cùng người cướp đoạt pháp quyết đều chết sạch, chỉ còn lại ba người. Mà ba người này đem bản pháp quyết chia làm ba phần, mỗi người mang đi một phần. Bọn hắn đã không thể tu luyện, dĩ nhiên cũng không để những người khác có cơ hội đó. Trong ba người, có một người là sư tổ của Hư Không Tử, tức là Thái sư tổ của Tề Hoan, hắn lấy được một phần chính là “Nhân chi đạo”, chỉ liên quan đến trúc cơ, ngưng khí [3] cùng với quá trình kết đan[4]. Mà phần phía sau là Nguyên anh [5], Hóa thần [6], Độ kiếp, Đại Thừa lại bị hai người kia lấy mất. [3] Ngưng khí : là tiến hành chọn lọc tinh lọc linh khí. [4] Kết đan : hình thành nguyên thần. [5] Nguyên anh : đó là người tu tiên ngưng kết chân khí lại tạo thành một năng lượng của chính mình mang tính chất như tính cách bản thân. [6] Hóa Thần : chỉ quá trình biến hóa về suy nghĩ có thể thấu hiểu sự đời. Lúc ấy, đã từng có người thử tu luyện bản “Nhân chi đạo” này, tốc độ luyện của hắn cũng không chậm, nhưng đến về sau, lại xuất hiện vấn đề, người nọ tu luyện đến quá trình Kết đan thì không có phần sau của bí tịch. Hắn muốn dùng điển tịch khác để thay thế lại phát hiện không có bất kì loại điển tịch nào có thể thích ứng với linh khí trong cơ thể mình. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải tự phế bỏ một thân tu vi của mình, chọn lại điển tịch khác rồi tu luyện thêm lần nữa. Vì vậy, cái quyển bí tịch tu luyện tiên pháp này cũng trở thành một thứ vô bổ tầm thường, ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc. Hơn nữa, Linh Phong Tử sở dĩ không ngăn cản Tề Hoan còn có một nguyên nhân khác, đó là bản thân Tề Hoan tư chất không cao, hơn nữa ở tuổi này mới tu tiên thì khá muộn rồi. Linh Phong Tử cũng nhìn ra, đời này trừ khi Tề Hoan gặp được cao thủ Đại Thừa kỳ độ tu vi [7] cho nàng, hoặc là trên trời trực tiếp rơi xuống vài viên đan dược nhất phẩm cho nàng tẩy tinh phạt tủy [8], bằng không dù nàng có mệt chết cũng không tu được đến giai đoạn Nguyên Anh. [7] Nguyên văn là Độ công nhưng ta dùng độ tu vi nó hợp với tu tiên hơn. Như là truyền công lực, độ tu vi là bỏ tu vi của mình vào trong người đối phương. [8] Làm sạch xương tủy thay đổi bản chất. Cho nên đối với việc Tề Hoan chọn quyển sách này Linh Phong Tử không hề phản đối, đã không có cách nào tu luyện cao, không bằng khiến nàng nhanh chóng tu luyện đến giai đoạn Kết Đan, tối thiểu cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Hơn nữa đến Kết Đan là có thể sống đến bốn năm trăm năm cũng không có vấn đề gì. Huống hồ Linh Phong Tử cũng tự tin, chỉ cần phái Thanh Vân vẫn còn, Tề Hoan sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn gì, tu đến Kết Đan cũng đủ cho nàng tiêu dao khắp nơi rồi. Huống hồ, không phải là Linh Phong Tử xem thường Tề Hoan, thật sự là nhìn tính cách của Tề Hoan thấy thế nào cũng không thể ngồi im trong động khổ tu thành Tu tiên giả được. Sớm làm cho nàng Kết Đan, cũng sớm cho nàng xuống núi rèn luyện, không cầu nàng tạo phúc cho dân chúng, chỉ cầu nàng đừng ở trên chân núi tiếp tục làm hại muôn dân trăm họ là tốt lắm rồi. Nghĩ tới đây Linh Phong Tử không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn thật sự là không nên xem thường vị sư thúc này, coi như nàng mới vừa lên núi, chỉ như nghé con mới đẻ không sợ cọp, tuổi tác cũng không lớn mà có dũng khí như vậy, đem linh thảo [9] trên núi của sư phụ mình nhổ sạch sẽ. [9] Linh thảo : cây cỏ có linh khí. Nếu Hư Không Tử tổ sư bá quay lại biết được mấy bụi Bạch Ngọc Lan vạn năm đích thân người trồng trên đỉnh núi bị Tề Hoan một đao lia không còn một mống, sau lại hoa mỹ nói rằng mang về đặt trong phòng để tăng thêm chút khí chất cao nhã, không biết người có bị tức đến thổ huyết hay không. Chuyện như vậy, đại khái cũng chỉ có Tề Hoan mới có thể làm ra. Không có biện pháp, người ta là ngồi trên hỏa tiễn thượng sơn, bối phận lớn đè chết người. Hiện tại trong sơn môn, những nhân vật cấp tổ tông không phải đang bế quan thì cũng đi ra ngoài du ngoạn rèn luyện, toàn bộ trên núi trừ hắn kẻ chưởng môn này, lớn nhất chính là Tề Hoan, tên nào dám nhảy ra gây phiền toái cho Tề Hoan chứ. Lúc này Linh Phong Tử không khỏi cảm thấy thật may mắn mình đã dự liệu trước, sau khi Tề Hoan ở lại chỗ của hắn, Linh Phong Tử liền đem toàn bộ bảo bối mình sở hữu chuyển vào trong túi đựng đồ của mình, ngay cả một cọng tóc cũng không lưu lại cho Tề Hoan, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Hoan thấy hắn sẽ không có sắc mặt tốt. Sau khi cầm được pháp quyết trúc cơ, Tề Hoan cũng không vội vã đuổi Linh Phong Tử đi, nói giỡn sao, chữ nơi này nhìn thì có vẻ rất quen, đáng tiếc chúng nó biết Tề Hoan, Tề Hoan lại không biết chúng nó. Cuối cùng vẫn là Linh Phong Tử giải thích từng câu từng chữ cho Tề Hoan, thậm chí đem tất cả chi tiết dẫn khí nhập vào cơ thể đều nói tỉ mỉ một lần cho Tề Hoan, chỉ thiếu chút không có thay Tề Hoan tu luyện thôi. Hai người giằng co đến chiều tối, cuối cùng Tề Hoan mới hiểu phương pháp dẫn khí vào cơ thể cơ bản nhất của quyển trúc cơ này. Mà Linh Phong Tử bây giờ nhìn Tề Hoan bằng ánh mắt tràn đầy kính sợ, hắn cuối cùng cũng gặp được một người đần đến kinh thiên động địa rồi. Chỉ có ngắn ngủi không đến một ngàn chữ mà hắn phải giải thích đi giải thích lại hơn hai mươi lần. Đương nhiên Tề Hoan sẽ không nói cho Linh Phong Tử biết, kỳ thật lần thứ năm nàng đã hoàn toàn lĩnh ngộ, chẳng qua nàng rất thích xem biểu hiện vạn phần bất đắc dĩ và không thể không nén giận của Linh Phong Tử, cho nên mới hành hạ hắn đến chiều mà thôi. (TNN: haha cười chết ta =)) khổ thân a này quá đi =))