Bách Yêu Phổ 4Tác giả: Sa La Song ThọDịch: Quá Khứ Chậm RãiPhần 10: Giới LinhChương 42Huyện Thanh Viên có lẽ chưa từng có cơn gió nào lớn như vậy, khắp nơi đều giống như có lốc xoáy, thứ đầu tiên phải chịu tội chính là hoa cỏ cây cối, chúng nó đời này cũng chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại xơ xác ngay trong mùa hè tươi tốt nhất, trên không trung khắp nơi đều là cánh hoa lá cây không trọn vẹn, cùng với cỏ xanh bị nhổ cả rễ, tình cảnh này, còn ác liệt hơn cả thời tiết ác liệt nhất bên rìa hoang mạc, làm gì còn có bóng dáng non xanh nước biếc thế ngoại đào nguyên nữa. Tất cả các phòng ốc đều đóng cửa, đầu đường không thấy bóng người, tất cả mọi người đang oán giận sao thời tiết đột nhiên lại thay đổi. Trong hậu viện nhà họ Ứng, Khâu Vãn Lai tóc dài tung bay đứng trước giếng, híp mắt, kẹp mấy mũi tên ngắn độc tính không rõ vào giữa ngón tay, trấn tĩnh nhìn Ứng Phàm Sinh vọt vào trong. Hạ Xuân Hoa vững vàng ngồi xổm bên cạnh nàng, lông dài màu đen nghênh gió lay động, không giận tự uy. Ma Nha và Cổn Cổn hơi chật vật một chút, Cổn Cổn liều mạng ôm chân Ma Nha, Ma Nha dùng sức ôm cột nhà kho bên cạnh, lúc này mới hơi ổn định thân thể, không đến mức bị trận gió kỳ quái này thổi bay. Mọi người chia làm hai đường, dạ yến cần người đi, "giếng" của Ứng gia cũng phải canh chừng, hơn nữa mấy ngày nay còn là lúc bệnh tình của nó tái phát. Trước khi xuất phát, Đào Yêu còn đặc biệt nói với Hạ Xuân Hoa, thả ngươi ở chỗ này, là muốn ngươi chặt đường sau của hắn. Tuy rằng chúng ta đều không biết cái hố này rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng tất cả sức mạnh trên người hắn đều ở chỗ này. Lỡ như chúng ta gặp sơ hở gì trong dạ yến để hắn chạy thoát, thì dù có vì giữa mạng hay trả thù, thì hắn nhất định sẽ nghĩ cách làm cho mình trở nên mạnh hơn, cho nên ngươi phải canh giữ ở chỗ này, nếu như có biến gì thì với năng lực của ngươi, ít nhất có thể ngăn cản một giờ nửa khắc. Nghe nàng sắp xếp, Hạ Xuân Hoa lười biếng nói: "Có mười tên như ta ở đây thì sao, các ngươi đều nói cái hố kia không thể lấp được, chỉ cần nó vẫn còn thì không phải Ứng Phàm Sinh cũng sẽ là người khác. Xử lý mỗi Ứng Phàm Sinh không tính là cái gì, dọn dẹp cái hố này mới là chuyện chính. "Ai mà không biết đây mới là chuyện chính, nhưng Ứng gia mất một ngàn năm cũng không làm được, cho dù đổi lại là bọn họ cũng khó có thể tìm ra đối sách trong ba hai ngày. Cho nên Đào Yêu chỉ vỗ vỗ đầu mèo của nó, cười nói: "Thật sự không được nữa thì ngươi hiện ra nguyên hình, nhưng sau đó đặt mông ngồi lên trên, nói không chừng có thể niêm phong nó cũng không chừng. "Hạ Xuân Hoa lườm nàng. Mặc kệ như thế nào, có Miêu Húc và Linh Tinh đại nhân ở đây, thì có thể yên tâm phần nào. Về phần Ma Nha và Cổn Cổn, hai đứa nó đều cầm không nổi đao vác không nổi kiếm... Tự chăm sóc tốt mình cho tốt cũng cảm ơn nhiều rồi, lỡ như bọn họ không ai xử lý được Ứng Phàm Sinh, thì để cậu đi niệm kinh phiền chết hắn đi, nói không chừng cũng là một cách giải quyết hay ho. Giờ phút này, Ứng Phàm Sinh đánh giá mấy vị khách không mời chắn trước mặt hắn này, không nói lời nào, chỉ cất bước đi về phía miệng giếng đã là bốc lên khí đen. Hắn càng đến miệng giếng càng gần, thì khí đen càng cuồn cuộn mạnh hơn, phát ra một tiếng cạch cạch, mắt thường cũng có thể nhìn thấy vết nứt trên miệng giếng. Một mũi tên ngắn đâm vào đầu gối hắn. Ứng Phàm Sinh nghiêng người, quỳ một gối trên mặt đất. "Kịch độc. " Khâu Vãn Lai lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi đưa tay chịu trói, ta có thể đưa giải dược cho ngươi. "Sắc mặt Ứng Phàm Sinh càng khó coi hơn, tròng trắng lộ ra màu xanh đen ảm đạm, dù sao vẫn là thân thể phàm thai, độc dược dường như vẫn có tác dụng. "Ngươi còn chưa đến mức phạm tội tày đình, bây giờ dừng lại còn có thể sống!" Đào Yêu từ cửa vọt vào, lớn tiếng nói: "Một nam nhân trưởng thành hơn trăm cân, ngươi cam tâm bị những thứ không chút trọng lượng này điều khiển sao?"Ti Cuồng Lan chậm một bước tiến vào, nhìn tình cảnh trước mắt, lạnh lùng nói với hắn: "Ứng Phàm Sinh, kẻ sai là tà vật trên người ngươi, vì sao phải liều mạng với chúng ta? Bản lĩnh Ứng gia của ngươi dùng như thế này sao!" Hắn cố ý nhấn mạnh vào cái tên trên. Ứng Phàm Sinh nghiêng đầu, vẫn không có biểu cảm gì, hắn khẽ nhíu nhíu mày. Liễu công tử thấp giọng nói: "Cẩn thận một chút, ta sợ các ngươi không gọi hắn về được. "La Tiên và Hạ Bạch không lên tiếng, chỉ chuẩn bị sẵn sàng để có thể ra tay bất cứ lúc nào. Ứng Phàm Sinh chậm rãi đứng dậy, đứng tại chỗ một lát, rút tên độc ra, nhấc chân lên, khập khiễng đi về phía trước. Lòng Đào Yêu như chìm xuống. Lại một mũi tên độc đâm vào đầu gối khác của hắn, lần này hắn ngã càng mạnh, đứng lên cũng nhanh hơn, cũng không có ý muốn dừng lại. Mà càng kỳ lạ hơn là, hắn càng đi đến gần hố, vết thương do tên độc trên đầu gối hắn lại biến mất vô tung vô ảnh. Trong lòng Khâu Vãn Lai nổi giận, cởi xích sắt mỏng vàng đeo bên hông xông lên. Với bản lĩnh của nàng, chỉ trong chốc lát đã có thể trói hắn thành bánh chưng, tiểu tử thối, ngay cả độc dược cũng không sợ. "Ngươi là con người! Đừng để hắn chạm vào ngươi!" Đào Yêu hét to. Nhưng vẫn chậm một bước, khi Khâu Vãn Lai dùng xích sắt khóa hắn, hắn đã nhân cơ hội nắm lấy tay nàng ta. Sự đau đớn mang theo hàn ý từ dưới bàn tay nàng truyền đến, đang giật mình thì đối phương lại đột nhiên buông tay ra... một con mèo khổng lồ chín đầu đúng lúc cắn ngang nửa người hắn, vừa vung đầu, một nửa người hắn đã bay lên giữa không trung, nửa còn lại nằm trong miệng mèo bị khinh thường phun ra. Biết rằng sức của Miêu Húc rất lớn, nhưng không ngờ lại đến mức cắn một ngụm đã đứt thành hai nửa như thế... "Chỉ thế thôi mà năm người các ngươi cũng không xử được?" Hoa Hạ Xuân liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Lời còn chưa dứt, Ứng Phàm Sinh chia làm hai lại hợp thành một thể trong gió lạ, tựa như một chiêu vừa rồi đối với hắn chỉ là một trò đùa. Hạ Xuân Hoa lắp bắp kinh hãi. "Chia làm bao nhiêu khối, đâm bao nhiêu độc tiễn cũng vô dụng. " Đào Yêu nhìn bóng lưng hắn tiếp tục đi về phía trước: "Bởi vì thứ chúng ta đối phó không phải là hắn, mà là thứ đồ chơi đang chiếm đoạt thân thể hắn. Cái hố kia hẳn là không muốn làm kẻ săn mồi không có tự do. " Nàng nhìn vào cái giếng, cau mày: "Nó cần một cách thực sự để 'ra ngoài'"" Không thể để hắn tới gần hố kia!" Ti Cuồng Lan cầm xích sắt trong tay Khâu Vãn Lai, bước nhanh về phía trước, chuẩn xác trói lấy cổ Ứng Phàm Sinh, dùng sức kéo về phía sau. Ứng Phàm Sinh ngã xuống đất. Liễu công tử tiến lên, bấm quyết sử dụng định thân chú, một luồng sáng từ đỉnh đầu Ứng Phàm Sinh chiếu tới dưới chân, khiến hắn không thể động đậy. Mà ngay khi mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy Ứng Phàm sinh bật cười quái dị, xích sắt trên cổ trong nháy mắt vỡ thành bột sắt, định thân chú của Liễu công tử cũng mất tác dụng. Hắn dễ dàng đứng lên, giống như người chiến thắng đi về phía miệng giếng. Hắn không phải yêu quái, nhưng lại khó đối phó gấp cả vạn lần so với yêu quái, đầu óc Đào Yêu vội nghĩ xem còn có cách nào có thể dùng. "Ứng gia có con trai mới trưởng thành, người phàm lòng phàm bảo vệ chúng sinh. "Một luồng ánh sáng trắng từ trong ống tay áo Đào Yêu rơi xuống, con rùa nằm sấp trên mặt đất, chậm rãi bò về phía hắn. Hắn dừng lại. "Ứng Phàm Sinh, nhà ngươi không có ở đó. " Con rùa nhìn mặt hắn, ngữ khí trước sau vẫn bình tĩnh như một: "Đó không phải chỗ phụ thân ngươi tắm rửa cho ngươi, không phải nơi dạy ngươi tập đi tập chạy, dạy ngươi nói chuyện. "Hắn nhìn con rùa bò tới, hai tay hơi run rẩy. Ánh sáng trắng trong hậu viện càng ngày càng sáng, mà mỗi lần con rùa bò về phía trước một đoạn, thân thể lại lớn hơn một vòng, vô số đốm sáng giống như bồ công anh bay ra từ trên lưng nó, xoay quanh một vòng ở giữa không trung, biến thành từng bóng người trong suốt, nam nữ già trẻ, gương mặt rõ ràng. Tình cảnh như thế khiến tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Hai người nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Ứng Phàm Sinh, một người là nam nhân trung niên râu ria, một người là nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng. Ứng Phàm Sinh sững sờ nhìn bọn họ, trong ánh mắt đen như vực sâu dường như có ánh sáng kỳ lạ hiện lên. Bọn họ cười tươi nhưng không nói gì, chỉ vươn tay ra dịu dàng sờ đầu hắn, một người cỗ vũ mà vỗ vỗ bả vai hắn. Rõ ràng không có bất kỳ cảm giác nào, ngay cả thực thể cũng không có. Bóng tối trong mắt hắn dần dần thu nhỏ lại, lộ ra đôi mắt của con người bình thường đã lâu không gặp. "Phụ thân. Hỏa Ngưu... ... " Hắn đưa tay ra bắt lấy bọn họ, nước mắt tràn ra: "Các người đã lâu không về, ta đến nằm mơ cũng rất nhớ các người!"Bọn họ vẫn mỉm cười nhìn hắn, sau đó dần dần phai nhạt, lại hóa trở lại đốm sáng nho nhỏ, trở lại trên lưng rùa. Hắn lảo đảo đuổi theo, không đứng vững, lại ngã xuống đất. "Vẫn nhớ rõ mặt bọn họ, vì sao còn muốn đi đến vực sâu kia?" Con rùa hỏi hắn: "Đừng đi nữa, họ đã đối địch lại với nó suốt cả đời, sao đến đời ngươi lại để thua được chứ?"Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nó, lắc đầu: "Ta không muốn thua, ta chỉ muốn tìm một đáp án. ""Đáp án gì?" Nó hỏi. "Chúng ta đã cống hiến tất cả ý nghĩa sống của chúng ta cho những người không quen biết. " Hắn nhìn mỗi người trong số họ: "Ta đã cố gắng hết sức, nhưng ta không thể tìm thấy nó. "Hắn từ từ đứng dậy, đôi mắt của hắn tràn đầy thất vọng. Hắn từng bước từng bước lùi lại, màu đen trong mắt lại bắt đầu rục rịch. "Khi phụ thân ngươi nhặt ngươi về, ngươi cũng chỉ là người xa lạ của hắn. " Đào Yêu nhìn ánh mắt hắn: "Ứng Phàm sinh, bởi vì có người như nhà các ngươi tồn tại, thế giới này mới không trở nên tồi tệ hơn. "Hắn sửng sốt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu chảy ra, thân thể cũng run rẩy kịch liệt, nhưng cuối cùng hắn vẫn cười quái dị: "Ta muốn trở về. " Nhưng trong nháy mắt hắn lại nhíu mày, đau khổ nói: "Ta đã bị vây khốn, nó nhất định sẽ dẫn ta đi. ""Nên đi rồi, nên đi rồi!""Không... ... ... Chờ đã, chờ đã. ""Đi thôi! Đi thôi! Đi thôi!""Không được... Không được... ... ... ""Ngươi là của ta!""Không đúng! Ta không phải của ngươi... Ta là Ứng Phàm Sinh, không phải của ngươi!"Trong lúc nhất thời, các loại biểu cảm mâu thuẫn luân phiên xuất hiện trên gương mặt hắn, linh hồn tựa như bị xé rách trong cuộc đối thoại lộn xộn kia. Cuối cùng, hắn dùng sức giữ miệng giếng, quay đầu lại, rồi hét lên với bọn họ: "Đưa ta trở lại! Nhanh lên!!"Đưa về... Tất cả mọi người đều biết chỉ có một cách để đưa hắn trở về. Ở đây, đều là người quen với sinh tử, sát phạt quyết đoán chưa hề dây dưa, nhưng vào giờ khắc này, lý trí không thể vượt qua được những tình cảm xoắn xuýt trong lòng. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ chỉ tạm dừng trong phút chốc. Một thanh khiến sắc bén bổ bóng đêm ra, ánh sáng màu đỏ lóe lên đâm vào ngay tim Ứng Phàm Sinh. Kiếm của Ti Cuồng Lan nhanh hơn thuốc của Đào Yêu. Nàng ghé mắt nhìn Ti Cuồng Lan, hắn trầm tĩnh hơn bao giờ hết, giống như chỉ đang thuận tay làm một việc nhẹ nhàng. Nàng yên lặng đặt thuốc lại trong túi vải. Bên kia, Ứng Phàm Sinh dựa vào miệng giếng trượt xuống, trên mặt giống như trút được gánh nặng. Hắn đã cố gắng hết sức nâng cánh tay mình lên, dùng ngón tay đặt trên vết sẹo, viết từng chữ một... Đáng tiếc, vẫn không có sức để viết xong. Hắn liếc nhìn con rùa rồi nói: "Ta cứu ngươi vì người bị mắc kẹt trong lưới. Ta cũng vậy. "Con rùa đón tầm mắt cuối cùng của hắn, thứ nhìn thấy, là đứa trẻ vội vàng thả nó khỏi lưới. Ứng Phàm Sinh chậm rãi cúi đầu, thở ra một hơi cuối cùng. Một đám tro tàn bay lên, như tuyết bay tán loạn, trên mặt đất không còn tung tích của hắn. Ti Cuồng Lan thu kiếm về vỏ, sắc mặt mọi người đều nặng nề. Bảo vệ được an nguy của mấy chục mạng người, vụ án treo mười mấy năm cũng tìm được chân tướng, phạm nhân phục pháp... ... Rõ ràng là có một kết cục tốt. Nhưng, vì sao trong lòng mọi người vẫn xoắn xuýt, không cách nào giãn ra được. Ma Nha thở dài, hai tay chắp lại, niệm một tiếng A Di Đà Phật. Nhưng mà, còn chưa kịp đọc đủ câu thì trong hậu viện chợt vang lên một tiếng nổ lớn, giếng gạch xanh đột nhiên nổ tung, khí đen hừng hực như lửa phẫn nộ lao ra khỏi hố, mang theo tư thái tuyệt vọng gào thét. Cổn Cổn kêu to một tiếng, cả người đều rời khỏi mặt đất, bị sức mạnh vô hình lực về phía miệng hố, may mà được Ma Nha ôm lấy. Nhưng chính cậu cũng không khá hơn là bao, một tay ôm hồ ly, một tay ôm Đào Yêu, cả người gần bị kéo bay ngang lên. Gió lạ đột nhiên tăng mạnh thêm, giống như cuốn hết tất cả mọi người lên, nuốt vào trong miệng nó phá tan phong ấn. Mặt đất cũng lúc này, cũng không ngừng lay động, giống như có ai đó đang núp phía dưới liên tục vùng vẫy, chỉ chờ thời cơ đến thì sẽ lập tức phá vỡ ràng buộc, muốn làm gì thì làm. Sức mạnh trong cơn gió lạ quá mạnh, Đào Yêu một tay túm Ma Nha, Ti Cuồng Lan đúng lúc giữ chặt tay nàng, Liễu công tử lại hết sức kéo Ti Cuồng Lan, lúc này mới miễn cưỡng đứng lại lại. Đầu kia, Hạ Xuân Hoa che chở ba người Bệ Hãn Ti ở phía sau, móng vuốt mèo đâm xuống mặt đất, người nào người nấy đều bị sức mạnh kỳ lạ kia kéo về phía trước vài bước. Rắc rối hơn nữa là dường như không chỉ họ bị ảnh hưởng. Bên ngoài tường viện mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai, mấy đứa nhỏ giống như lá cây trong bị "thổi" vào trong gió lốc. Sau đó, hai con mèo và một đàn gà, cũng bị cuốn vào giữa không trung. Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, xem ra cái hố này vì mất đi Ứng Phàm Sinh, mà phẫn nộ đến mức muốn kéo toàn bộ vật sống của huyện Thanh Viên vào. Ti Cuồng Lan ôm lấy một đứa bé, Đào Yêu ôm một đứa khác, cái đuôi Hạ Xuân Hoa cuốn lấy một người, Ma Nha ôm lấy hai con mèo, Cổn Cổn bắt lấy một con gà, những người khác cũng cố sức bảo vệ những người vô tội này. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, thì có thể giữ được bao nhiêu, chờ đến khi toàn bộ sinh vật sống của huyện Thanh Viên đều bay tới thì e là chính họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ họ cuối cùng có thể hiểu rõ, vì sao Ứng gia tốn một ngàn năm thời gian cũng không lấp được cái hố này. Sức mạnh của nó vượt quá nhận thức của bất kỳ ai trong số họ. Liễu công tử nhíu mày, hét lên với Ti Cuồng Lan và Đào Yêu: "Ta sẽ buông tay, các ngươi tự mình đứng vững trước đi!""Ngươi muốn làm gì?" Đào Yêu cảnh giác nói. "Thân phận của ta và ngươi, sao có thể bị cái thứ quỷ quái này chơi đùa xoay vòng trong tay như thế được?" Liễu công tử cắn răng nói: "Ta xuống xem thứ. ""Không được! Ngươi đã quên những vật sống bị nó kéo tới cuối cùng đều biến thành cái dạng gì rồi à?" Đào Yêu lạnh lùng nói: "Bây giờ chúng ta không biết được giới hạn của nó, nếu như ngươi cũng không cách nào đối kháng lại loại sức mạnh này thì sao? Ngươi muốn biến thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Ứng Phàm Sinh sao?""Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị kéo vào!""Hay để ta đi. " Ti Cuồng Lan giao Đào Yêu cho Liễu công tử, nhấc kiếm cắm trên mặt đất lên: "Có nó ở đây, cái hố kia có lẽ không làm gì được ta. "Đào Yêu túm lấy hắn: "Đó không phải là nơi ngươi có thể đi!"Vào thời khắc nguy cấp, một luồng sáng trắng thật lớn bay lên trời, giống như hoàn toàn không bị quái lực kia làm ảnh hưởng, không nhanh không chậm bay về phía miệng hố. Mọi người sửng sốt, vật trên không trung kia không phải con rùa thì là ai? Chỉ là dáng người hiện tại của nó hình như lại lớn lên, dáng vẻ dường như cũng khác với lúc trước, miệng hổ, trên trán còn mọc ra một đôi sừng rồng, vảy trên bốn chân phát ra ánh sáng đỏ, nhìn qua tuy vô cùng cổ quái xấu xí, nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm tôn quý, chỉ là những đốm sáng nó khiêng trên lưng vẫn lóe sáng như trước, số lượng còn càng ngày càng nhiều thêm. "Ầm ầm" một tiếng nổ lớn vang lên. Rùa rơi xuống đất, vừa vặn nằm sấp trên cửa hố, che miệng nó kín mít. Cơn gió lạ đột ngột ngừng lại, mọi người mất thăng bằng đồng thời ngã xuống đất, mấy đứa nhỏ sợ tới mức khóc lớn, chó mèo giãy ra, đảo mắt chạy không thấy bóng dáng. Đào Yêu ngẩng đầu, chỉ thấy trên lưng rùa mọc ra một thứ đồ chơi hình chữ nhật mờ mờ, trong ánh sáng trắng chói mắt lại có vô số hình người lấp lánh. "Đồng tộc của ta thích những cái tên của đại nhân vật nổi tiếng, chỉ cầu được sớm ngày hóa rồng thăng thiên. " Rùa nhìn Đào Yêu nhếch miệng cười: "Ta bởi vì sinh ra có tướng mạo đặc biệt, nên từ nhỏ không được tộc quần ưu ái, cũng không có hy vọng xa vời nào sẽ được hóa rồng, cho nên nhiều năm qua ta một mình đi khắp bốn phương, tiêu dao sơn thủy. Nhưng thân là Bí Hí, vẫn là bản tính khó dời, ý nghĩa của chúng ta sinh ra chính là "ghi nhớ" càng lâu càng tốt, mà bản tính của ta, lại chỉ thích ghi lại những kẻ vô danh"Đào Yêu nhổ đất trong miệng, đứng lên đánh giá nó: "Kẻ vô danh?""Vâng. Quân sĩ canh giữ biên quan nửa đời người, vì cứu một đứa nhỏ mà đuối nước chết, vị đại yên lặng ở vùng đất nghèo khó cứu người cả đời, người bán hàng rong mang theo gánh hàng đi từ mùa hè nóng bức cho đến mùa đông lạnh lẽo, thợ xây nhà tu sửa cầu đường, tiềm hỏa binh táng thân trong lửa, thuật sĩ dùng ngàn năm canh giữ một cái hố... Tất cả những người cố gắng sống hết cuộc đời mình, nhưng không có núi vàng núi bạc cũng không có áo gấm đắp lên người, thậm chí còn không được bao nhiêu người biết đến và ghi nhớ, những kẻ vô danh. " Nó nói: "Ta phát hiện bất cứ khi nào ta hét lên tên của họ trước những ngôi mộ sau khi họ chết ở trần thế, cơ thể ta sẽ có thêm những ánh sáng, rất nhỏ, nhưng lại rất sáng. Ta sống lâu quá, đã không thể đếm được bao nhiêu ánh sáng như vậy trên người mình nữa rồi. Trên thực tế, ta không biết được những người như họ thực sự là gì, có lẽ là do sức mạnh của ta có thể giữ được những cái tên của họ theo cách này, có lẽ chẳng liên quan gì đến ta, mà chỉ là sự lưu luyến của họ với thế gian này, muốn để lại một chút dấu vết trên thế giới này. " Nó chớp mắt: "Ta gọi chúng là Giới Linh(*). "(*)Giới Linh: Giới là cỏ rác, linh là linh hồn, ý chí những linh hồn sống tựa như cỏ rác, vô danh vô tình. Không phải chê mà kiểu như sống rất âm thầm, mờ nhạt. "Giới Linh. Ngươi hình như đã tạo ra một loài yêu quái mà ta chưa từng nghe đến. " Tầm mắt Đào Yêu dừng ở tứ chi của nó, nhíu mày: "Chân của ngươi... ... Bàn chân của nó đã bắt đầu hóa đá. "Hả, tình huống vừa rồi, hình như ta cũng không có sự lựa chọn nào khác. " Nó thoải mái nói: "Tuy rằng ta vẫn rất tham luyến tự do tự tại, không nghĩ tới muốn quay về bản tướng nhanh như vậy, dù sao một khi đưa ra lựa chọn này, thì ta cũng không thể chạy tới này nơi kia được nữa, không thể nghe, không thể nhìn, không thể nói, ngày này qua ngày khác vác tấm bia của ta, dừng lại ở một nơi trong thời gian dài. "Mọi người hai mặt nhìn nhau, chợt không biết nên nói cái gì mới tốt. Ti Cuồng Lan vẫn là người lý trí nhất, hỏi hắn: "Ngươi xác định có thể phong bế nó lại không?""Hiện tại không phải đã phong bế rồi sao?" Nó mỉm cười: "Ta cũng sẽ cố gắng, sau tất cả mọi chuyện trọng lượng thực sự tăng lên một cách đáng sợ, và còn không ngừng tăng lên. Nói không chừng là bởi vì có chúng nó, nên mới trấn được cái hố không thành thật này. "Họ ngẩng đầu lên nhìn "tấm bia" vẫn rực rỡ trên lưng nó, bởi vì sự tồn tại của nó, những người đã sống trong những thời điểm khác nhau, khuôn mặt của họ, nụ cười, nước mắt, tình yêu và sự quan tâm với thế giới này, tất cả đều ở lại mãi mãi trên lưng của con yêu quái này. Cho dù tất cả mọi người trên thế gian đều quên tên của bọn họ, thì nó vẫn còn nhớ rõ. Đào Yêu ngồi xổm trước mặt nó: "Không hối hận?""Cho ta thêm chút thời gian lựa chọn, ta có thể sẽ hối hận. " Con rùa nghiêm túc nói: "Nhưng các ngươi sắp bị nuốt vào rồi, ta nào còn có thời gian. "Đào Yêu không khỏi lắc đầu cười: "Ta nằm mơ cũng không ngờ, có ngày ta lại được yêu quái đến cầu xin ta cứu mạng. Lần này hay rồi, lại mất mặt nữa rồi. ""Ta sẽ không nói với ai đâu. Mà cũng không có cơ hội để nói. " Nó liếc mắt nhìn bốn chân của mình đã biến thành bốn cột đá vô cùng rắn chắc: "Chẳng qua vẫn muốn nhắc nhở các ngươi, bây giờ ta cảm thấy dưới người mình có một thứ sức mạnh không cam lòng đang chạy tán loạn, ta có thể trấn trụ nó bao lâu, cũng khó nói. ""Yên tâm, nếu ta đã biết, thì tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nó. " Đào Yêu vươn tay, vỗ lên chân trước của nó một cái: "Nhưng quy củ vẫn là quy củ. ""Tất nhiên, ta không muốn mắc nợ. " Nó lại cười cười: "Chỉ là sau này ngươi phải cẩn thận, lấy ta làm thuốc cũng đừng làm gãy răng bệnh nhân. "Đào Yêu cười vỗ vỗ đầu nó, lại hỏi một câu: "Gọi ngươi con rùa lâu như vậy, ngươi có tên không?"Nó suy nghĩ một chút, nói: "Nếu hắn gọi ta là Hoãn Hoãn vậy thì tên ta cứ đặt là Hoãn Hoãn đi. ""Vậy thì đa tạ, Hoãn Hoãn. ""Không cần khách khí. ""Sau này có thời gian, sẽ đến thăm ngươi. ""Đừng đi tay không, mang theo bánh bao nhé. "Trong sân viện, trời dần dần sáng như ban ngày. * Hôm nay, trời nắng. Ánh nắng mặt trời buổi sáng đã sáng vàng. Trong hậu viện Ứng gia, có thêm một tấm bia đá cao lớn, màu trắng, bóng loáng như ngọc, dưới tấm bia đá, là một con Bí Hí trắng thật lớn, dáng vẻ bình tĩnh uy vũ. Văn bia trên bia cũng không giống người thường, không có nội dung nào khác, mà khắc dày mấy cái tên như Trương Thạch Đầu, Ngưu Nhị Muội, Hứa Thanh Thanh, Phương Trường An, Lâm Giác... ... Ứng Cầm Chi, Lý Hỏa Ngưu... Ứng Phàm Pinh. Đều là những nhân vật nhỏ không lưu danh sử sách... mà trên hàng tên cuối cùng, có một cái tên bị cố ý khắc vào... Hoãn Hoãn. Chữ tuy xấu xí, nhưng đủ chân thành. Lúc này, đường phố huyện Thanh Viên vẫn còn hỗn độn. Cơn lốc đêm qua đến quá dữ dội, mọi người lo lắng sợ hãi cả đêm, mãi đến khi mặt trời mọc mới cẩn thận mở cửa ra xem thử, vừa nhìn thấy hàng xóm đồng bệnh tương liên, liền ồn ào thêm mắm dặm muối kết lại chuyện đêm qua, nửa ngày cũng chưa hết, tin tức thật thật giả giả bay đầy trời, cái gì trâu ngựa nhà ai bay lên trời, mái nhà ai cũng không còn, con nhà ai bị thổi vào nhà người khác. Quá là đáng sợ, chẳng lẽ bọn họ có ai làm sai chuyện trêu chọc thần linh phương nào, nhưng rõ ràng bọn họ đều rất an phận thủ thường mà. Giẫm đầy cành lá vụn và gạch ngói, Đào Yêu đứng trên đường phố còn chưa dọn xong, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời càng lúc càng chói mắt, lại hiếm khí cảm thấy choáng váng. Đêm qua rõ ràng cũng tốn không nhiều sức, nhưng lại cảm thấy thật mệt mỏi, giống như trong người bị rút đi mấy cái xương, thiếu chút nữa đã không chống đỡ nổi. Nàng hít sâu một hơi, gương mặt rất nhanh lại là vạn sự đại cát thoải mái cười hì hì. "Còn nói là dẫn chúng ta đến chơi, lại bị lừa rồi. " Nàng duỗi thắt lưng, sau đó lại đánh bép vào mông Cổn Cổn: "Phải về rồi, ngươi còn ôm gà người ta làm cái gì nữa hả!"Cổn Cổn hừ hừ vài tiếng, không cam lòng buông con gà con hãy còn kinh hoảng thất thố kia ra. Nàng vừa quay đầu, vừa lúc nhìn thấy gương mặt nặng nề của Ma Nha, nhịn không được vỗ vỗ đầu hắn: "Gió ngừng, hố cũng bịt kín, có thể vui lên chút hay không? Chán nản như thế, còn tưởng rằng tối hôm qua ngươi làm gì ghê gớm lắm, kẻ thoải mái nhất ở đây không phải là ngươi thì là ai?"Ma Nha vẫn không vui lên nổi, ngẩng đầu nói: "Đào Yêu, nếu đêm qua không có Bí Hí, ngươi không cảm thấy chúng ta suýt nữa bó tay chịu trói rồi sao?" Cậu thở dài: "Chúng ta một đường tới chế phục nhiều địch nhân như vậy, giải quyết quá nhiều nguy hiểm như vậy, chưa từng có lần nào giống như đêm qua, không phải vấn đề thắng thua... Là cảm giác bất lực. Khi mỗi người chúng ta miễn cưỡng kiên trì trong gió, ta cảm thấy không thể tin được, chúng ta là ai? Là Đào Yêu Liễu công tử của Đào Đô, là tiểu Diêm Vương của Ti phủ, là cao thủ của Bệ Hãn Ti. Ta không biết làm thế nào để thể hiện cảm xúc của ta lúc này, mặc dù cái hố đó đã bị bịt kín, nhưng lòng ta vẫn rất bất an. "Đào Yêu ngẩn ra, đúng rồi, tiểu hòa thượng nói không sai, chính là cảm giác bất lực... ... Đêm qua, lúc nàng đối phó chính là một kẻ địch không thể nhìn thấy, thì ra dưới tiền đề không hề chuẩn bị, Đào Yêu cũng không phải là một người luôn có thể chiến thắng. Tuy rằng nhìn lại vẫn là bọn họ thắng, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, trận chiến này, là nàng thua, nàng không phục, không thoải mái, nhưng sự thật chính là sự thật. "Đừng nói nhiều nữa, ngươi đây là nhát gan thôi. " Nàng búng chiếc ót sáng bóng của cậu, cười nói: "Ăn cá nhiều mắc xương một lần, không mất mặt. Lần sau chú ý là được. Ồ, quên mất, ngươi không ăn cá. "Ma Nha nhìn khuôn mặt tươi cười không tim không phổi trước sau như một của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. "Nếu mắc cá một lần mà lại bị nghẹn chết thì đó lại là một câu chuyện khác. " Liễu công tử xoa xoa đôi mắt thâm quầng của mình, cố ý phá hư bầu không khí: "Ngươi lúc nào cũng vậy, làm gì cũng tùy ý không chịu thương lượng với người khác. "Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn: "Ta không có thương lượng với ngươi lúc nào rồi? Lúc đi gặp Bí Hí, không phải cũng gọi ngươi theo đó sao? Ngươi đều tham gia hết vào tất cả kế hoạch đó nhé. ""Đó là do bị ta phát hiện, ngươi không hề tính ta vào nhé. " Liễu công tử trừng lại nàng. "Được rồi!" Đào Yêu giơ tay đầu hàng: "Sau này cho dù ta đi nhà xí cũng sẽ thông báo trước cho ngươi một tiếng, được rồi chứ?""Được, ngươi dám thông báo thì ta dám đi. " Liễu công tử nhéo nàng một cái. "Ôi chao, đừng làm loạn!" Đào Yêu cười né tránh tay hắn. Nàng không hề thay đổi, nàng đã quen với khuôn mặt cợt nhả, quen với việc đặt tất cả những cảm xúc không ổn ở nơi bọn họ không thể nhìn thấy. Xin lỗi, không phải là không muốn thương lượng với các ngươi, mà chỉ muốn dùng hết khả năng để các ngươi không bị liên lụy đến mỗi nguy hiểm thực sự được. "Có một chuyện, ngươi đã từng nghĩ đến chưa" Liễu công tử đột nhiên nghiêm túc: "Nếu trên đời này không chỉ có một cái 'hố' này, thì ta nên làm thế nào?"Đào Yêu nhíu mày, lại giãn ra: "Có thể như thế nào nữa, hoặc là mong cho nó đừng tỉnh giấc, đừng xuống tay với vật sống, hoặc là mong có những người chấp nhất như Ứng gia. "Liễu công tử suy nghĩ một hồi, không nói gì nữa, trong lòng lại thầm tính toán. Trên đường phố người đi bộ càng lúc càng nhiều, không ít người cầm dụng cụ bắt đầu dọn dẹp khắp nơi, ở trong đống bụi bặm vừa cảm thấy may mắn vừa oán giận. Ti Cuồng Lan ở phía sau bọn họ, đang dặn dò với đám người Hạ Bạch gì đó, ánh mắt lại thỉnh thoảng rơi trên người Đào Yêu. Hạ Xuân Hoa ngáp một cái, lười biếng ngồi xổm dưới mái hiên bên cạnh. Đào Yêu lặng lẽ đến gần, dùng cánh tay chạm vào nó. Nó rụt sang bên cạnh: "Buồn ngủ, không muốn nói chuyện. ""Nhưng ta thật sự rất tò mò, sao ngươi cam tâm ở lại bên cạnh hắn vậy?"Nàng bĩu môi về phía Hạ Bạch: "Nói đi!"Nó không nói gì. "Nói một chút đi nào!" Nàng gãi cằm nó: "Không nói thì ta không đi, cứ ở lại đây làm phiền người đó. "Nó đã chán nản, nằm xuống, nói: "Hắn đổi một con mắt để cứu ta. ""Ồ?" Đào Yêu kinh ngạc. Đang muốn tiếp tục hỏi, thì ánh sáng trên đỉnh đầu lại bị một người che khuất. Ti Cuồng Lan đứng trước mặt nàng, vẻ mặt không thay đổi nói: "Cả đêm không ngủ, tinh thần còn tốt như thế sao?"Hạ Xuân Hoa gặp được cứu tinh, vội vàng nhảy ra, trở lại bên cạnh Hạ Bạch. "Này!" Đào Yêu nhảy dựng lên chỉ vào nó: "Ngươi trốn không thoát đâu, lần này không nói thì lần sau cũng phải nói thôi!"Ai ngờ Ti Cuồng Lan lại thừa cơ nắm lấy cánh tay nàng, kéo tay áo nàng lên trên... không phải không sao như nàng nói, một vết đao dài rõ ràng, thế nhưng lại không có máu thịt mơ hồ, vết thương chỉ mới mở ra, giống như cắt vào vật không có sự sống vậy. Đào Yêu vội rút tay về, buông tay áo xuống, trong lòng hơi bối rối. Ti Cuồng Lan nhíu nhíu mày, chỉ nói: "Thân là đại phu, vết thương của mình cũng không chịu băng bó đi?"Đào Yêu cười: "Không sao, ta không chảy máu. " Dứt lời, nàng giống như giống như không có gì chạy đến kề vai ríu rít với mấy người Liễu công tử. Có phải là dù trời có sụp xuống thì dáng vẻ của nàng vẫn đều không ung dung như thế hay không?Ánh mặt trời rơi trên người càng ngày càng nóng rực, Ti Cuồng Lan nhìn bóng dáng nhảy nhót ở phía trước, lần đầu tiên có ý nghĩ thực sự muốn đến gần để tìm hiểu một người. Trên người nàng, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật mà hắn không ngờ tới được?!"Đi thôi. " Hắn đi ngang qua nàng. Mấy người Bệ Hãn Ti chắp tay đưa tiễn. Đào Yêu phất phất tay với bọn họ, rồi vội vàng đuổi theo. "Chuyện sau đó, bọn họ sẽ xử lý đúng không?" Ngoại trừ dân chúng bình thường gặp tai nạn, nàng còn nghĩ đến Lâm Lang Cư rối tinh rối mù, còn có những người đang đi vòng quanh mấy ngày ngoài huyện Thanh Viên, và các mấy vị đại nhân vật bị nhốt trong khách trạm... Nàng thậm chí có thể nghĩ đến gương mặt phẫn nộ đến muốn giết người của họ. Ti Cuồng Lan cười: "Sợ bị người ta đuổi giết sao?Đào Yêu lườm hắn một cái: "Bọn họ có thể làm gì ta? Ta chỉ là thông cảm cho dân chúng vô tội của huyện Thanh Viên, hơn nửa đêm suýt nữa đã bị thổi lên trời, chỗ ở cả đời còn đột nhiên xuất hiện thêm một tượng đá kỳ quái... Mọi thứ đều phải có lời giải thích thỏa đáng mà, không phải sao. ""Bệ Hãn Ti sẽ tự sắp xếp. " Ti Cuồng Lan nhìn những người bận rộn hai bên đường: "Cũng sẽ không có người đến đuổi giết những nhân vật nhỏ bé vô danh như ngươi, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật. "Đào Yêu cười ha ha: "Vậy ta đa tạ Nhị thiếu gia. Chẳng qua... " Nàng nhìn những người qua đường bình thường kia: "Nếu như không có những nhân vật nhỏ tựa cỏ rác như chúng ta, thì thế giới của các đại nhân vật cũng không thể khá hơn được. Bằng không, ta thật không nghĩ ra vì sao tấm bia của Hoãn Hoãn lại nặng như vậy, nặng đến mức có thể ngăn chặn được ác ý lớn như thế. "Lời này vừa nói ra, hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại, nhìn về phía nhà cũ của Ứng gia. Mơ hồ còn có thể nhìn thấy tấm bia kia, màu sắc sạch sẽ dịu dàng. "Nói được làm được, rảnh rỗi sẽ trở về trò chuyện với nó, và mang theo cả bánh bao. "Đào Yêu thầm nói với con rùa trong lòng. Xe ngựa đang chạy nhanh trên đường về kinh thành. Nghĩ đến vài ngày nữa là có thể nếm được được tay nghề của Triển sư phụ, tâm trạng mọi người cuối cũng tốt hơn không ít. Mấy ngày trước, khi xe ngựa của bọn họ đi ngang qua dưới chân núi đông của huyện Thanh Viên, Đào Yêu cố ý vươn đầu nhìn Lâm Lang Cư trên núi, nó vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì sừng sững ở chỗ cũ, một đám người đang bận rộn khẩn trương ra ra vào vào. Nàng nghĩ, có thể chủ nhân của nó đang cảm thấy ảo não tiếc nuối vì buổi tiệc bị làm hỏng, vốn tưởng rằng cho mượn "bảo địa" này thì chẳng những có thể kết giao quý nhân khắp nơi, còn có thể được thiên tử thưởng thức một đường thẳng lên mây xanh, kết quả lại là kết thúc một cách lộn xộn như vậy. Đào Yêu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cứ như vậy mà đi hình như không đúng lắm. Nàng kêu dừng xe ngựa, lại thì thầm vài câu với Liễu công tử. Liễu công tử nhíu mày, nói một câu: "Được. " Sau đó hắn xuống xe, trực tiếp đi về phía Lâm Lang Cư. Ma Nha khó hiểu: "Liễu công tử đi làm gì thế?""Tặng quà cho nhà của vị Tần đại nhân kia. " Đào Yêu xảo quyệt cười. Ti Cuồng Lan liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, tiếp tục đọc sách của hắn. Một lát sau, Liễu công tử trở lại xe ngựa: "Được rồi, đi thôi. "Ma Nha tất nhiên là muốn hỏi ngọn nguồn: "Ngươi tặng quà gì thế?""Cái này hả... " Liễu công tử gãi gãi mũi: "Thì dùng chút thủ đoạn nhỏ của ta, để mấy người ở trong nhà này, sau hơn nửa đêm thỉnh thoảng sẽ gặp được có thể là người ứng gia ngồi trong đại sảnh ăn cơm, hoặc là xuyên qua tường, hoặc là đứng ở đầu giường nghe ngươi ta nói mớ. "Ma Nha hít sâu một hơi, ôm chặt Cổn Cổn: "Mặc dù ta rất không ủng hộ việc dọa người, nhưng ta cảm thấy món quà này của ngươi. . Cũng không phải là không thể. ""Ôi, Ma Nha nhà ta hôm nay thế mà lại đổi tính rồi kìa?" Đào Yêu bật cười, nhìn căn nhà ngoài cửa sổ dần dần lùi về xa. "Tần đại nhân kia bỏ tiền ra mua đất, vốn không phải là làm việc sâu, chỉ là ta không chịu được dáng vẻ khinh người của họ. " Xe ngựa xoay một vòng, mọi thứ trên núi đông đều hoàn toàn biến mất. Đào Yêu buông rèm xuống, cười hì hì: "Đều là hàng xóm sống cùng trên một mặt đất, bồi dưỡng tình cảm cũng tốt. ""Chuyện này nhớ ghi lại cho ta!" Liễu công tử nhắc nhở: "Ta nói nè, có phải đã sớm nhiều hơn một trăm chuyện rồi không?"Ma Nha run rẩy: "Không không, chắc chắn không!""Không tới thì cũng không còn xa nữa rồi. " Liễu công tử liếm liếm đầu lưỡi nhìn cậu. Cổn Cổn không biết cảm nhận được ác ý gì, vung móng vuốt nhe răng trợn mắt với Liễu công tử. "Dám hung dữ với ta?" Liễu công tử nhéo tai nó: "He he, ngươi cũng chạy không thoát đâu! Nhóc hồ ly thúi!""Ngươi đừng có đụng vào nó!""Lại nhổ nước miếng lên người ta! Ngươi dạy nó như thế đó hả!""Do ngươi chọc người khác ghét, còn đổ lỗi cho ai!""Hai người một hồ các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Ta cả đêm không ngủ rồi. ""Không thế! Chúng ta cũng đâu có ngủ! Ngươi xem nó cứ đem hồ ly ra làm ta ghê tởm kìa!""Chít chít chít chít!""Ngươi xem, nó còn mắng ta!"Trong xe lại trở nên ầm ĩ, ba người vì các loại chuyện nhàm chán mà ầm ĩ không thể giải quyết trước sau như một. Nhưng mà cũng rất tốt, ít nhất thì vẫn còn sống. Ti Cuồng Lan lại lật thêm mấy trang sách, một tờ giấy xếp lại kẹp giữa các trang sách. Này là hắn thuận tay kẹp vào bên trong. Trước khi xuất phát đến huyện Thanh Viên, Miêu quản gia ngoại trừ chuẩn bị hành lý cho bọn họ, còn an ủi đưa cho hắn tờ giấy này, dặn hắn nhất định phải cất kỹ. Đó là thành quả luyện chữ trân quý của Đào Yêu, cái bao lì xì bằng gối đầu kia của hắn, cuối cùng cũng không hề lãng phí. "Đào Đô trấn yêu tà, Ti phủ giải thị phi. Đều nói tinh quái mê hoặc lòng người, nào biết lòng người vốn tinh quái. "Chữ tuy rằng tiến bộ không lớn, nhưng ý cũng không tệ lắm. Ngón tay của hắn khẽ lướt qua tờ giấy, rồi lật cuốn sách một cách lặng lẽ. Sự ồn ào bên cạnh không hề có ý muốn dừng lại, hắn ghé mắt liếc nhìn những vị khách không mời đột nhiên xông vào sinh mệnh của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên. Xe ngựa xuyên qua ánh mặt trời buổi chạng vạng, đường núi có gập ghềnh hơn nữa cũng không thể cản được tốc độ về nhà của nó, và tất nhiên cũng sẽ không cản trở khách, những tên cười đùa chửi rủa trong xe ngựa. Con đường phía trước mặc dù đầy những nguy hiểm và điều chưa biết, nhưng miễn rằng họ vẫn là họ, thì chắc chắn sẽ được bình an và hạnh phúc. "Bách yêu phổ 4 " ----Toàn văn hoàn----22. 11. 2022Bà Yuan: Ngày đẹp ghê, nên chọn ngày này kết thúc bản dịch quyển bốn luôn, cảm ơn mọi người vì đã theo dõi cùng em. Ban đầu đào hố này vì đọc truyện tranh rồi bị hố, định chỉ mua sách đọc hem dịch đâu, cơ mà đọc xong thấy nó ý nghĩa quá đỗi nên thử dịch, biết đâu có người sở thích như em, mục đích đơn giản muốn tìm người cùng đọc, vì biết thể loại này kén người đọc lắm, em rủ bạn em tụi nó toàn nói em gu lạ thôi, hông chịu đọc cùng gì cả, thế nhưng vẫn có người đọc cùng nên em cũng vui lắm. (Thành công kéo theo vài người nữa lọt hố để bớt cu đơn). Đáng ra phải siêng update hơn nhưng mà ở giữa kẹp vào quá nhiều chuyện nên không đúng hẹn được với mọi người. Thế mà mọi người vẫn bằng lòng chờ... Thật sự rất cảm ơn cũng rất vui. Tạm biệt mọi người nha, có duyên lại gặp lại vào những quyển tiếp theo nha... *****Lời tác giả:Sau khi xem hậu ký của Bách Yêu 3, thời gian hoàn thành là tháng 5 năm 2020. Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, viết cho đến mùa đông, mùa xuân năm nay, Bách Yêu 4 cuối cùng đã hoàn thành. Muộn hơn dự kiến của tôi. Có thể là bởi vì câu chuyện của Bách Yêu 4 dài hơn ba quyển trước, cũng có thể là tâm trạng trong một hai năm này phức tạp hơn so với mấy năm trước, nên muốn thể hiện nhiều hơn một chút. Khi tiến độ của cuốn sách đến nửa sau, thì tôi bế quan một thời gian dài. Đó là thói quen của ta. Không cho bất cứ thiết bị điện tử nào vào thư phòng, không đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội, cơ hồ không ra khỏi nhà, đại đa số thời gian đều ở trong thư phòng, chuyên tâm xây dựng thế giới trên giấy kia, thay các nhân vật hỉ nộ ái ố, rồi từng bước một đi từ lúc bắt đầu cho đến kết cục. Trước kia ta từng nói, có đôi khi cảm thấy viết chuyện không phải là câu chuyện ra nghĩ ra mà các nhân vật dường như có suy nghĩ của riêng mình, luôn luôn bất tri bất giác mà đi ra khỏi quỹ đạo của riêng mình, quả thực rất vi diệu. Có lẽ đó là niềm vui của việc viết truyện nhỉ. Nhưng vất vả thì cũng thật sự vất vả, trong nhiều đêm khuya một mình, nhìn chằm chằm vào bản thảo còn lâu mới hoàn thành, phải nhiều lần tự hòa giải với bản thân. Bình tĩnh, thư giãn và điều chỉnh trạng thái của mình càng nhiều càng tốt trong những khuôn khổ lành tính này. Khoảng thời gian viết bản thảo, điều tôi suy nghĩ nhiều nhất chính là ngày hoàn thành bản thảo, ta phải chúc mừng như thế nào, phải nghỉ bao nhiêu lâu, trong kỳ nghỉ ta phải làm bao nhiêu việc trước đây không có thời gian làm, ví dụ như đọc sách, ví dụ như cày phim, ví dụ như nghịch các loại văn phòng phẩm yêu thích, ví dụ như ăn mấy món yêu thích, ví như kiểu tóc mới cho bé chó... Những thứ này dường như rất bình thường rất dễ dàng hoàn thành, nhưng là sự hưởng thụ mà tôi rất khao khát nhất trong thời gian bế quan. Nếu không hoàn thành công việc chính thì tôi bạn không thể nằm yên và nghỉ ngơi, hoàn thành rồi thì tất nhiên, nên buông thả bản thân, làm bất cứ điều gì khiến mình hạnh phúc, xứng đáng với công lao của mình. Vì vậy, mượn câu nói kết thúc của quyển sách này – con đường phía trước mặc dù tràn ngập nguy hiểm và những điều không biết, nhưng chỉ cần họ vẫn là họ thì chắc chắn có thể bình an vui vẻ. Ngày thường tôi thích viết bốn chữ bình an vui vẻ, đây là lời chúc của ta đối với Đào Yêu với Nhị thiếu gia với Ma Nha tiểu Cổn Cổn, cũng là với tất cả mọi người. Khi viết những lời này, ngoài cửa sổ mưa đang rơi, mưa mùa xuân đắt như dầu, thật tốt. Ps. Nghỉ ngơi đủ rồi sẽ bắt đầu viết Bách Yêu 5, chớ vội, chớ giục, bắn tim. Sa La Song Thọ. Tháng 4 năm 2022. Thành Đô.