Bá Y Thiên Hạ

Chương 267: Không cần cản ta, ta muốn lên!

17-11-2024


Trước Sau

- Đoạn Vân, nếu ngươi thắng, ta có thể trả lời ngươi ba vấn đề.
Nhưng các vấn đề đó sẽ không nói về nguồn gốc của các vị thần.
- Tinh Linh nữ thần nghiêm túc nói.
Nghe Tinh Linh nữ thần Tina nói thế, Đoạn Vân tức giận thật chỉ muốn tiến đến bắt lấy tiểu nử tử này mà QJ một trận cho đỡ tức.
Không hỏi nguồn cội các vị thần, vậy ta hỏi cái gì chứ? Nhưng sau khi đảo mắt nghĩ ngợi, Đoạn Vân cũng từ từ ổn định lại.
Bây giờ, cho dù để cho Tinh Linh nữ thần thoát đi cũng chẳng gây tổn thất gì cho ta cả.
Tinh Linh Vương Quốc không muốn đầu quân dưới cờ Trung Hoa, đó là các nàng không có phúc phận! Các nàng nếu muốn tiếp tục làm một chủng tộc ngang bướng ngu ngốc, vậy cứ để cho các nàng tiếp tục như vậy đi! Ta cũng chỉ có ít bớt đi vài Tinh Linh pháp sư mà thôi.
Hơn nữa, trên đại lục, số lượng ma pháp sư loài người cộng lại thì cũng chẳng kém gì bộ tộc Tinh Linh.
Lúc này ta còn đang phát triển, có nhiều kẻ địch cũng không tốt.
Đoạn Vân cũng biết rõ đạo lý tham thì thâm.
- Được, đó là ngươi nói! Ba vấn đề này, ta sẽ không hỏi ngươi về nguồn gốc của các vị thần.
Nhưng, trừ những vấn đề này ra, những vấn đề khác ngươi phải trả lời rõ ràng cho ta.
- Đoạn Vân nghiêm nghị nói.
- Được! Ta đáp ứng ngươi! - Tinh Linh nữ thần lạnh nhạt đáp.
Tina vừa nói xong, cảnh tượng triệu hoán lại một lần nữa xuất hiện.
Chỉ có điều triệu hoán thuật lần này khác hẳn với lần trước.
Lúc này, Tinh Linh nữ thần mất rất nhiều thời gian, hơn nữa nghi thức cũng phức tạp hơn nhiều.
Nhìn vẻ mặt Tinh Linh nữ thần, lần triệu hoán này có lẽ dùng rất nhiều năng lượng, nếu so với lần trước thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Mặt đất bắt đầu rung lên, lớp cỏ cây xung quanh giống như bị lửa cháy đều trở nên khô héo vàng đi.
Hơn nữa thông qua thần thức, Đoạn Vân phát hiện trong phương viên hai dặm, những rễ ngầm đều bị nghi thức triệu hoán gọi tới.
Những cái rễ cây này được Tinh Linh nữ thần bố trí ẩn vào trong đống đất đá.
Hơn nữa, cũng thông qua thần thức, Đoạn Vân còn phát hiện ra một linh hồn cường đại đang giương nanh múa vuốt uốn lượn dưới đất, sau đó nương theo địa thế lướt tới chui vào trong tòa núi đá mà Tinh Linh nữ thần đang tiến hành nghi thức triệu hoán.
Sau những chú ngữ phức tạp liên tiếp và những thao tác kì lạ trong nghi thức triệu hoán, tòa núi đá trước mặt Tinh Linh nữ thần bắt đầu rung lên kịch liệt, những tảng đá lớn xáo động, đất rung núi chuyển, như phát sinh một trận động đất mãnh liệt.
Khi tòa núi đá vừa tách ra khỏi quả núi, một đầu ma thú mười phần quái dị gầm lên một tiếng ầm ầm phá vỡ núi đá thoát ra ngoài.
Đoạn Vân cẩn thận xem xét con ma thú do một đống đá núi hình thành, phát hiện ra đây này lại là một đầu Cự long.
Đầu Cự Long này dài chừng trăm thước, cả người trên dưới đều được bao phủ bởi những khối đá dày đặc hình thành nên một con thạch long (rồng đá), lại có một đống đá tiếp tục chuyển động, cuốn cao lên trở thành long dực (cánh rồng), rồi là cả một cái đuôi rồng dài ngoằng.
Nhìn thân thể to lớn kinh khủng đó, mặc dù do những hòn đá cấu thành, thế nhưng dưới chân lại còn có cả long trảo (móng vuốt rồng).
Mọi bộ phận đều xem ra rất chân thật.
Hơn nữa, thạch long này vừa xuất thế liền quay về không trung gầm lên một tiếng rồng ngâm.
Nhưng có một việc làm Đoạn Vân cảm thấy rất khó hiểu là con rồng này tựa hồ nhìn hắn rất cừu địch.
Tựa hồ chỉ cần Tinh Linh nữ thần không còn trói buộc nó nữa, nó sẽ lao thẳng tới chộp lấy Đoạn Vân xé thành mảnh nhỏ.
Trái lại Đoạn Vân nhìn thấy Cự Long tựa hồ cũng cảm thấy quen mắt, hình như đã gặp nó ở đâu rồi.
- Thiếu gia, đầu thạch long này rất kinh khủng! Cấp bậc năng lượng đạt tới cấp mười ba! Thiếu gia, ngươi xem, vị Tinh Linh nữ thần đó chẳng còn bao nhiêu năng lượng nữa.
Lúc này, nếu muốn đối phó với Tinh Linh nữ thần xem ra còn dễ hơn đối phó với đầu Cự Long bằng đá này nhiều.
Nhìn Cự Long đá phía trước, Diệp Cô Thành có chút lo lắng nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, vẻ không quan tâm, nói:- Đối phó với nó cũng không khó, ta hoặc ngươi chỉ cần một chiêu đã có thể khống chế được nó rồi.
Nhưng tại sao ta thấy con vật đó nhìn rất quen mắt, hơn nữa, ngươi xem, nó tựa hồ rất thù địch chúng ta.
- Lão Đại, ta nhớ ra rồi! Ma Long Tạp Ba! - Đạt Nhĩ Ba hình như sực nhớ ra, bật thốt với Đoạn Vân.
Nghe Đạt Nhĩ Ba vừa nói xong, Đoạn Vân lập tức sáng tỏ.
Nhưng Ma Long Tạp Ba làm sao lại ở chỗ này được chứ? Nên biết, Ma Long Tạp Ba đã bị Đoạn Vân dùng mê dược làm cho mê đi, sau đó còn bị Đoạn Vân chặt cái long đầu đáng thương của nó.
Còn viên long tinh của Ma Long Tạp Ba cũng đã giao cho luyện kim pháp thần Lai Bố Ni Tư nghiên cứu rồi mà.
- Tina, xin hỏi đây là Thạch Long hay là Ma Long? - Đoạn Vân quay về phía Tina đang gần như kiệt lực hỏi.
- Đoạn Vân, đúng! Chính là Ma Long Tạp Ba từng bị ngươi độc sát! Trong lúc làm nghi thức ta biết, đầu Ma Long này vốn là sinh vật Ma giới, sau đó bị ngươi giết chết trên đại lục, hơn nữa là bị ngươi độc sát.
Do đó, Ma Long Tạp Ba sau khi chết, oán linh không tiêu tan, vẫn quanh quẩn ở khoảng giữa địa ngục và nhân giới.
Hơn nữa khi hắn còn sống bị Long Hoàng khống chế hơn một ngàn năm, tâm tính được rèn luyện rất cường đại.
Do đó lúc bị ngươi giết, Ma Long Tạp Ba cũng trở thành một cường giả số một số hai ở vùng giữa địa ngục và nhân giới.
Lần triệu hoán vừa rồi, vốn ta chỉ muốn triệu hoán linh hồn có thực lực cấp chín hoặc cấp mười khi còn sống, nhưng không ngờ, lại có thể triệu hoán được linh hồn của cường giả cường đại Ma Long cấp mười hai.
Nghe Tinh Linh nữ thần nói, lại nhìn Ma Long bằng đá đang nhìn mình với hận ý sâu đậm, Đoạn Vân cười nói:- Nữ thần đại nhân, thoáng cái đã triệu hoán được linh hồn cường đại như thế, ngươi tuy có giai vị ở mức cấp mười ba, nhưng ta rất muốn biết lúc này thực lực của ngươi còn có bao nhiêu? Nếu lúc này, ta đột nhiên không thèm tuân thủ lời hứa của ta, trực tiếp bắt ngươi thì hẳn là vô cùng dễ dàng nhỉ? Ha ha, chẳng lẽ nữ thần đại nhân thật sự tin tưởng nhân phẩm của Đoạn Vân ta đến vậy?Nghe Đoạn Vân nói, Tina mặc dù sắc mặt cực kì căng thẳng, nhưng lại không nói gì.
Đoạn Vân phát hiện, sắc mặt nàng quả thật rất khó coi, tựa hồ trong mắt nàng hiện lên một thoáng đau thương và lo lắng.
Không biết đây có thể là Tinh Linh nữ thần giả vờ, hay thật sự nàng đã không còn có uy lực gì nữa!Đoạn Vân cười cười, nói:- Tina, ngươi yên tâm, Đoạn Vân ta cũng không phải là người bội tín.
Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu ta hoặc thủ hạ ta chiến thắng đầu Ma Long đá này, ngươi nhất định phải làm theo hời hứa của ngươi.
- Đoạn Vân, ngươi đã tuân thủ lời hứa, ta cũng nhất định sẽ giữ lời! Ngươi phái thủ hạ ra xuất chiến đi!Những lời này của Tinh Linh nữ thần làm cho Đoạn Vân có vài phần kính trọng.
Kỳ thật, triệu hoán sinh vật cường đại như thế, cũng không phải là bổn ý của nàng.
Nên biết rằng, triệu hoán sinh vật càng cường đại thì càng khó khống chế, nếu không phải vì Ma Long rất căm hận Đoạn Vân, thì lúc này người mà Ma Long muốn công kích nhất rất có thể chính là người triệu hoán nó về, Tina.
- Thiếu gia, ta xung phong đánh trận này.
- Pháp Lạp Kì nói với Đoạn Vân.
- Chủ nhân, tuy ta không nắm chắc tuyệt đối thắng nó, nhưng ta cũng tình nguyện xuất chiến.
- Âu Đặc Tư cũng xin Đoạn Vân cho xuất chiến.
- Thiếu gia, vừa rồi ngươi nói ta có thể chiến thắng nó, nhưng Diệp Cô Thành lại tự biết không là đối thủ.
- Diệp Cô Thành rất xấu hổ nói với Đoạn Vân.
Truyện được copy tại Truyện FULLĐoạn Vân cười cười, nói:- Các ngươi đừng nói nữa, trận chiến này, ta tự mình lên!- Lão Đại, ngươi không nói giỡn đó chứ?Tiểu Phi Hiệp giãy nảy lên hỏi Đoạn Vân, còn các thủ hạ khác cũng giật mình kinh sợ.
- Thiếu gia, để ta lên đi!Diệp Cô Thành lúc này vội vã nói với Đoạn Vân.
Hắn biết rất rõ ràng thực lực của Đoạn Vân còn chưa đạt tới cấp mười hai.
Nếu lên đấu với đầu Ma Long cấp mười ba này thì chỉ một cú là tiêu đời!- Lão Đại, chủ nhân, hiếu gia,...
cho ta đi đi!Đám thủ hạ, kể cả Thú Nhân cũng đều xin Đoạn Vân cho xuất chiến.
Đoạn Vân trợn mắt, mắng:- Ta thấy các ngươi thật sự là quá đáng! Cơ hội biểu hiện tốt như vậy mà không để cho ta.
Có phải coi thường ta không? Đừng tưởng rằng bổn thiếu gia bình thường không tham gia chiến đấu là bổn thiếu gia không chịu nổi một kích! Hôm nay, ta thật sự muốn đánh!- Thiếu gia, ngài đừng có đùa nữa! Con vật đó hiện nay là cấp mười ba đó! Lần này … lần này … dù sao cũng không cho ngài đi!Diệp Cô Thành thật sự có vẻ rất nóng nảy.
- Đoạn Vân! Có phải là ngươi cố ý trì hoãn thời gian? Phải biết rằng, thời gian tồn tại của Cự Long này chỉ có nửa giờ đại lục thôi.
Nếu trong nửa giờ đại lục mà ngươi không đánh bại nó sẽ coi như ngươi thua.
- Tina lúc này lớn tiếng hét lên với Đoạn Vân.
Mà Đoạn Vân bây giờ đang bị một đám thủ hạ mình vây chặt! Đám thủ hạ chặn ngang trước người hắn, hơn nữa còn có vài tên ôm chặt lấy hắn, vô luận Đoạn Vân nói như thế nào, đám thủ hạ cũng không cho hắn nghênh chiến.
Sau một hồi giải thích khô cả nước bọt mà không có hiệu quả, Đoạn Vân đã rất nóng nảy, quay về đám thủ hạ ra lệnh:- Toàn bộ lui ra cho ta! Các ngươi không nghĩ là nếu bổn thiếu gia không nắm chắc phần thắng mà lại dám mạo hiểm đánh nhau với tên súc sinh kinh khủng đó sao? Hơn nữa, hắn có thể làm ta bị thương được sao? Với tốc độ của đống đá này hả? Hừ hừ … thật là … một chút cơ hội biểu hiện cũng không cho!- Lão Đại, không được! Nói không được là không được! Bình thường chúng ta đều nghe ngươi.
Nhưng lúc này, dù ngươi nói cái gì chúng ta cũng không cho ngươi đi chịu chết!Tiểu Phi Hiệp ngăn trước mặt Đoạn Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Lão Đại, ta biết ngươi muốn biểu hiện trước mặt người con gái kia, nhưng việc này thực ra không đáng giá! - Đạt Nhĩ Ba cũng hét vào mặt Đoạn Vân.
- Lão Đại, tuyệt đối không cho ngươi đi!Phì Tử béo mủm mĩm, ôm chặt đùi Đoạn Vân, khuôn mặt đỏ bừng, mắt cũng hơi ửng đỏ, làm như Đoạn Vân không đáp ứng điều kiện của hắn, thì hắn sẽ khóc òa ra.
- Chủ nhân, xin vì nghiệp lớn gia tộc mà nghĩ cho kỹ!Âu Đặc Tư ngăn trở Đoạn Vân.
Đối mặt với những lời chân thành của đám thủ hạ, Đoạn Vân cũng không nói gì được nữa! Hắn thở không ra hơi:- Được rồi! Ta sợ các ngươi! Các ngươi cũng quá đáng rồi, chỉ một cơ hội biểu hiện mà cũng không cho ta! Diệp Cô Thành, ngươi lên đi.
Nhớ lấy thi triển thanh tài quyết thần nhận (nhận: cây đao rất sắc, hình dáng tựa như cây mã tấu của mình thì phải), vận đủ đấu khí, sau đó chém thẳng vào thân thể Thạch Ma Long! Mẹ kiếp, mấy tên này quả là quá đáng, không để cho bổn thiếu gia có cơ hội biểu diễn một chiêu!- Rõ, thiếu gia!Thấy Đoạn Vân không ứng chiến, Diệp Cô Thành lúc này vọt đi, còn đám thủ hạ cũng thở phào một hơi.
Diệp Cô Thành đứng trước người Ma Long Tạp Ba, hồi tưởng lại những lời Đoạn Vân nói.
Chỉ chốc lát tựa hồ đã hiểu ra cái gì đó! Vì vậy hắn rút ra thanh kiếm sắc bén, chiếu theo phân phó của Đoạn Vân, đem tất cả đấu khí vận vào lưỡi kiếm, sau đó hét lớn một tiếng, cả người lao đến Thạch Ma Long chém xuống một kiếm.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!