“Học sinh cá biệt Tạ Trì. ” Mọi người biến sắc. “App rác rưởi. ” Tân binh Lộ Minh vốn nóng tính, liền chửi thẳng một tiếng. Tạ Trì chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi lập tức khôi phục vẻ mặt như bình thường, dù sao app cũng cần đẩy nhanh tiến độ kịch bản. Sau khi Hạ Dao ngồi vào vị trí, vô thức nhìn về phía Tạ Trì, đến khi nhận ra thì có tật giật mình dời ánh mắt, im lặng ngồi bên cạnh Du Cảnh. “Chúng ta ăn món chay à?” Lục Văn ngồi bên cạnh Tạ Trì khẽ hỏi. Không đợi Tạ Trì trả lời, Nhậm Trạch ngồi ở bên kia nhỏ giọng cướp lời: “Tính chơi xác suất à? Xem ai xui xẻo hơn?” Dù sao hôm qua trên bàn có gần hai mươi món ăn, có lẽ hôm nay cũng không ít hơn là bao, nhiều món ăn như vậy, dù có phải lựa ba món để ăn, thì xác suất ăn vào cũng giảm đi nhiều. Tạ Trì cúi đầu nghịch ngón tay: “Không đơn giản như vậy đâu. ” “Là sao?” Nhậm Trạch nhìn về phía anh. Tạ Trì chỉ cười mà không nói. Đợi đầu bếp mập bưng toàn bộ đồ ăn lên bàn, Nhậm Trạch mới hiểu được ý của Tạ Trì. Trên bàn chỉ có tổng cộng bảy món, hơn nữa đều là món mặn, số lượng lại rất nhiều, đều là đĩa loại cực lớn, giống như chỉ sợ họ không đủ ăn. Sắc mặt ai nấy đều trở nên hết sức khó coi ngay tức thì. Tạ Trì nhân cơ hội đưa mắt nhìn Du Cảnh, chỉ trông thấy hắn hơi hất cằm lên, nhìn về phía đồ ăn, một bên chân mày hơi nhướng lên, khóe môi bên phải cũng nhếch lên, trong mắt không chút gợn sóng. Đắc ý, hiểu rõ, khinh thường, cười trên nỗi đau khổ của người khác. Biểu cảm Du Cảnh hơi để lộ ra là như vậy. Dường như Du Cảnh biết được tin tức mà anh không biết, hơn nữa khả năng cao liên quan tới thức ăn. Tạ Trì lại đưa mắt nhìn sang Hạ Dao, mờ mịt, hoảng sợ, mặt mũi tái mét. Cho nên Hạ Dao không lừa anh, không giấu giếm tin tức với anh, Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa không nói với cô. 【Lừa người ta quá, xác xuất ăn phải đồ ăn có vấn đề là 3/7, cái thực đơn kia buồn nôn thật. 】 【Thím trên sai rồi, đó là trong tình huống bữa hôm nay chỉ một món có vấn đề, ai mà biết được liệu hôm nay có mấy món. 】 【Trời má, ác dễ sợ. 】 【Ôi vậy là không công bằng, Du Cảnh dựa vào đạo cụ nên mới thu hoạch được nhiều tin tức như vậy, biết đường để tránh đi, nhưng những người khác thì sao?】 【Thương Trì nhà em, Trạch nhà em quá, khổ thân Trì cưng lại phải vắt óc nghĩ rồi. 】 【Trì cưng đúng là có thể lợi dụng thì đều lợi dụng, đến cả bạn gái Du Cảnh cũng không buông tha. 】 Đầu bếp mập bắt đầu giới thiệu đồ ăn: “Hôm qua là món Nhật rồi, hôm nay sẽ ăn mấy món Trung hoang dã nguyên thủy một chút, đồ ăn hôm nay chủ yếu là thịt chiên, rán, nướng. ” Đầu bếp mập đi tới trước mặt Tạ Trì, chỉ vào con gà tỏa hương thơm nghi ngút nói rằng: “Chắc hẳn mọi người từng nghe tên món này qua tiểu thuyết võ hiệp rồi, đây là “khiếu hoa kê”, tôi đã làm con gà cẩn thận, bọc lá sen, bên ngoài lá sen trét bùn đất, sau đó cho vào trong lửa nướng…” Mọi người nhìn con gà kia. Con gà kia có màu đỏ thẫm, bóng loáng dầu. Đầu bếp mập dùng kéo cắt sợi dây quấn quanh con gà, bụng gà lập tức nứt bung ra, lớp dầu thơm ngậy được bôi lên chảy xuống thuận theo khe hở, ngay tức thì tạo thành một lớp nước sốt ở dưới, rất giống với món tiểu long bao. Nhân trong bụng gà lộ ra, vàng đỏ đen, màu sắc phong phú, hương thơm nức mũi, thơm ngon khiến người ta chảy nước miếng. Đầu bếp mập cười bảo: “Tôi nhồi tôm nõn, thịt băm, nấm hương vào trong bụng gà, chúng hút nước của con gà, hòa hợp rồi nở ra, hương vị rất ngon, mọi người có thể nếm thử xem. ” 【Tui cứ nghĩ buồn nôn cơ, ai dè xem xong lại thấy đói. 】 【Huhuhu rằm tháng bảy năm nay em muốn mẹ đốt cho em món “khiếu hoa kê”. 】 “Đậu. ” Nhậm Trạch nuốt nước miếng. Tối qua cậu không ăn gì, sắp hai ngày một đêm, giờ đói đến mức bụng muốn dán vào lưng, thế mà lại bị món này thu hút. “À phải rồi,” Đầu bếp mập đổi hướng, chỉ vào mấy quả vàng vàng giấu trong bụng con gà, “Đây là con gà mái, ở bên đây đều là trứng gà, nói chính xác hơn là lòng đỏ trứng gà, rất giàu dinh dưỡng. ” Tạ Trì nhìn mấy quả trứng kia, trứng gà vàng vàng, phía trên có lớp lưới quấn quanh trứng một vòng như một lớp màng. Lớp lưới kia về cơ bản trong suốt, phía trên có chút tơ máu vòng quanh. Máu gà màu đỏ, sau khi nấu chín có màu nâu, lúc này tơ máu dính trên trứng gà cũng có màu nâu. Du Cảnh lén nhìn sang Triệu Cẩm Hoa, hỏi xem liệu món ăn này có vấn đề hay không, Triệu Cẩm Hoa cẩn thận so sánh trong đầu, khẽ lắc ngón tay dưới gầm bàn. Món này có phần giống với biến thể của món dê sữa nướng than, một trong sáu món có trong thực đơn ấy. Dê sữa nướng than, đưa lên bàn là một con dê mẹ, nhưng khi ăn lại không phải thịt dê mẹ, mà là dê con tươi ngon trong bụng mẹ nó. Các thành phần của “dê sữa nướng than” đã được nói toàn diện qua tên gọi, thực ra là dê mẹ sắp sinh. Giết chết cạo lông của dê mẹ, đưa lên nướng than, thậm chí không cần dùng các nguyên liệu như lá sen bao bọc giữ nhiệt khóa vị như món “khiếu hoa kê”, bởi vì dê mẹ là nguyên liệu khóa vị tốt nhất và tươi ngon nhất. Trong quá trình nướng than, hương vị của dê mẹ sẽ thấm vào dê con trong bụng, thịt dê con mềm, hương vị rất tươi ngon. Món này và “khiếu hoa kê” dù cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, đều là đồ có sẵn trong bụng, đều nướng lên. Đầu bếp mập lại giới thiệu sáu món khác, đều là món nướng than, xé phay, tưới dầu, chỉ có món mặn, dầu mỡ lại béo. Sau khi giải thích xong, mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một khác. “Mời mọi người bắt đầu dùng bữa, để nguội lại không ăn được, chúng ta phải dùng bữa xong trước chín giờ rồi còn đi ngủ. ” Đầu bếp mập mong đợi nhìn mọi người. Không ai động đũa trước, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh, trong mắt ẩn chứa một chút nghi ngờ và đề phòng, nhưng trên mặt lại viết đầy mong đợi và lấy lòng. Trước đó bọn họ cũng nghe thấy tiếng Hạ Dao hét lên, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện không tầm thường, nhưng bây giờ Hạ Dao đã bình thường trở lại, đồng nghĩa nhất định bọn họ đã vượt qua sự cố, nói không chừng còn có phát hiện gì khác. Chưa nói tới điều này, Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh có nhiều thủ đoạn như vậy, nhất định nắm giữ được nhiều tin tức hơn bọn họ, mấy người kia ăn gì, họ ăn cái đó, nhất định có thể sống. 【Một đám học sinh hư muốn chép bài hahahaha】 【Phải rồi, ăn theo nhóm bọn họ là được mà】 Du Cảnh ý thức được điều này, sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt ẩn chứa sự ghét bỏ. Học sinh giỏi Du Cảnh không muốn bị chép bài, sợ mấy bạn học sinh hư lại vượt lên. “Làm sao bây giờ?” Lục Văn xích lại gần nhỏ giọng hỏi. Tạ Trì như có điều suy tư, hạ giọng đáp: “Có lẽ bọn họ thu hoạch được gì đó từ thi thể của đầu bếp, biết được cách để tránh ăn đồ ăn có vấn đề. ” Những động tác nhỏ bé của họ đều đang ám chỉ điều này. Lục Văn kinh ngạc, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta phải ăn giống họ sao?” Tạ Trì bật cười lắc đầu, “Không, đây là một nghịch lý, nói trắng ra là đánh cược, để tôi làm phép so sánh, chúng ta chơi oẳn tù tì, anh biết tôi quen ra lá, tôi cũng biết anh biết tôi quen ra lá, anh nghĩ nếu theo thói quen nhất định tôi sẽ ra lá, nên anh muốn ra kéo để thắng tôi, nhưng anh cẩn thận nghĩ lại, tôi biết anh biết tôi quen ra lá, nói không chừng để tránh anh ra kéo nên tôi sẽ ra đá, muốn thắng anh đoán được mình sau đó sẽ ra kéo, nhưng rất có thể anh đoán được tôi vì đề phòng đoán được anh sẽ ra kéo, nên tôi muốn ra đá để thắng anh, thế là ngược lại anh ra lá, tôi muốn thắng anh sau phỏng đoán hai lần nghĩ mình sẽ đá. . ” Lục Văn hơi choáng váng, suy nghĩ nửa buổi mới ra: “Ồ, đúng là có chuyện như vậy. ” “Đây là một vòng lặp vô hạn. ” “So?” Nhậm Trạch ngồi bên cạnh nghe mà ngứa ngáy trong lòng, thực sự không nhịn được, lên tiếng thúc giục Tạ Trì nói ra kết quả. Nhưng Tạ Trì lại khẽ cười một tiếng, dường như không hề bị ảnh hưởng vì sắp phải ăn đồ ăn có thể có vấn đề, anh nhướng mày liếc mắt nhìn hai mẹ con Du Cảnh, khẽ cười bảo, “Cho nên là, chúng ta muốn ăn theo họ, bọn họ cũng biết chúng ta muốn ăn theo họ, nhưng bởi vì giữa diễn viên có quan hệ cạnh tranh với nhau, bọn họ không muốn chúng ta ăn đúng, chỉ muốn bản thân mình ăn đúng, chúng ta ăn sai, cho nên sẽ bước vào vòng lặp vô hạn. ” “Ồ, hình như tôi hiểu rồi. ” Lục Văn nói. Nhậm Trạch nghi ngờ: “Ý anh là, chúng ta cho rằng bọn họ ăn đúng, thực ra bọn họ có thể dẫn dắt chúng ta ăn sai, bởi vì thực ra bọn họ không sợ ăn sai, thực lực của họ mạnh, người sợ ăn sai là chúng ta, chúng ta có thể phán đoán bọn họ sẽ dẫn dắt chúng ta ăn sai, cho nên ngược lại ăn được mấy món đúng, nhưng bọn họ cũng có thể phán đoán được việc chúng ta có thể biết chuyện họ muốn lừa chúng ta ăn sai, cho nên ngược lại ăn đúng, chúng ta vì phán đoán nên lại thành ra ăn sai, đúng không?” Trong mắt Tạ Trì ánh lên sự khen ngợi: “Đúng vậy. ” Lục Văn tỏ vẻ không thể yêu thương cái cuộc đời này, qua hồi lâu vẫn không nói được lời nào. 【Lục Văn: Hai người này đang nói gì vậy, sao tui nghe mà hổng hiểu gì luôn á tui là ai đây là đâu?】 【Lục Văn: Tui cảm giác mình đang bị cho ra rìa】 Một lúc sau, đợi đến khi hai người họ thầm thì xong, Lục Văn mới lặng lẽ nói: “Thế kết luận là?” Tạ Trì: “Tự động não nghĩ tin tức đầu bếp cho mình, đừng để bị người khác dắt mũi đi. ” Lục Văn sờ lên mũi, ngượng ngùng bảo: “Thế nếu không nghĩ ra được thì sao?” Tạ Trì tỏ vẻ vô tội nhún vai: “Vậy anh muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, dù sao xác suất ăn phải so với việc anh đấu trí bắt chước người ta cũng không khác nhau là bao. ” Lục Văn: “……” 【Hahahahaha tui tưởng học sinh cá biệt Tạ Trì muốn chép bài học sinh giỏi, ai dè học sinh cá biệt Tạ Trì định làm bừa à???】 “Anh không tin à?” Tạ Trì nhướng mày. Lục Văn cạn lời, thực sự không biết nên nói sao cho phải. “Không tin thì để tôi biểu diễn cho anh xem nhé. ” Rõ ràng Tạ Trì đang mỉm cười, nhưng vào trong mắt Lục Văn lại cứ có cảm giác nụ cười tràn đầy vẻ ác ý và mang theo một chút trêu chọc. “Biểu diễn?” Nhậm Trạch bị lôi kéo sự tò mò. Trên bàn ăn vẫn còn đang hết sức căng thẳng, trong mắt Du Cảnh ánh lên vẻ khác thường, suy nghĩ nhanh chóng rồi trao đổi ánh mắt với Triệu Cẩm Hoa. Tạ Trì bỏ chân đang gác trên đùi xuống, dịch chiếc ghế về phía trước, là người đầu tiên cầm đũa lên. Hai diễn viên xa lạ ngồi đối diện chú ý tới, lập tức nhìn về phía anh. Tạ Trì làm như không có người, thong thả lau sạch bát đũa, cố ý để phát ra tiếng nước, tiếng đôi đũa gõ vào bát đĩa sứ. Bấy giờ tất cả mọi người bao gồm cả Triệu Cẩm Hoa và Du Cảnh đều nhìn về phía anh. Tạ Trì gắp một miếng thịt ngỗng quay đẫm mật cho vào bát, sau đó anh ngẩng đầu lên, cố ý đối mắt với Du Cảnh. Du Cảnh sửng sốt một lúc, nhìn ra được ánh mắt thăm dò của anh, biết anh muốn dựa vào vẻ mặt của mình để xác định món ăn này có vấn đề hay không, trong lòng hơi đắc ý, lập tức tỏ vẻ mừng thầm, sau đó lại cảm thấy mình diễn lộ liễu quá, hắn tránh ánh mắt của anh, cúi đầu dán mắt vào chiếc bát của mình. Du Cảnh liếc nhìn Tạ Trì qua khóe mắt, trông thấy Tạ Trì do dự bỏ miếng thịt ngỗng nướng mật vào chiếc đĩa đựng đồ bỏ. Du Cảnh thầm than trong lòng một tiếng quả nhiên, quả nhiên anh ta muốn ăn bắt chước mình! Mơ đẹp nhỉ!! Tạ Trì lại gắp một miếng “khiếu hoa kê” bỏ vào trong bát, sau đó lại len lén nhìn về phía Du Cảnh. Du Cảnh giật mình thon thót, hắn biết món “khiếu hoa kê” có vấn đề, nhưng hắn cảm thấy có lẽ Tạ Trì sẽ chú ý tới vẻ mặt quá lộ liễu của mình ban nãy, nói không chừng sẽ nghi ngờ mình, biết mình muốn lừa anh. Du Cảnh nghĩ Tạ Trì là một người rất thông minh, nói không chừng sẽ làm ngược lại ý mình. Thế là Du Cảnh lại tỏ vẻ vui mừng, lần này lại càng khoa trương hơn, chỉ sợ Tạ Trì không biết món ăn này có vấn đề. Du Cảnh cứ nghĩ Tạ Trì sẽ ăn, Tạ Trì lại bỏ miếng thịt vào chiếc đĩa đựng đồ bỏ đi một cách khó hiểu. Du Cảnh ngẩn người ra, sao anh ta lại không ăn? Theo lý mà nói anh nên ăn hết mới phải chứ? Rõ ràng Tạ Trì đa nghi như vậy… Tạ Trì lại vươn người gắp miếng gà luộc bóng mỡ, Du Cảnh thử không để lộ biểu cảm gì, Tạ Trì lại bỏ miếng thịt gà vào chiếc đĩa đựng đồ bỏ đi. Du Cảnh ngớ người ra, thử tỏ vẻ gây hiểu lầm. Tạ Trì lại gắp một miếng khác. Nhậm Trạch và Lục Văn ngồi bên cạnh Tạ Trì, trông thấy vẻ mặt Du Cảnh hết xanh rồi đỏ, lúc vui lúc nghiêm mặt, vẻ mặt thay đổi quá nhanh, gương mặt dường như méo mó tới nơi. Nhậm Trạch buồn cười, bởi vì nhịn cười mà mặt mũi cũng méo mó theo, Lục Văn phải véo đùi mới kiềm chế được, gương mặt vì nhịn cười mà đỏ bừng cả lên. Giờ bọn họ đã hiểu “biểu diễn” mà Tạ Trì nói nghĩa là sao. Sóng ngầm cuồn cuộn, Tạ Trì và Du Cảnh cứ anh tới tôi lui, Du Cảnh và Tạ Trì chơi đánh đố nhau như đối phó với kẻ địch mạnh, nhanh nhẹn đưa ra phản ứng, hy vọng anh thua trận mà chọn ăn sai món. Mọi người ngồi cùng bàn nhìn cảnh tượng kỳ dị này, ai nấy đều ngẩn ra. Đến khi Tạ Trì gắp hết các món ăn, bỏ từng món vào chiếc đĩa đựng đồ bỏ đi, Du Cảnh nhìn vẻ mặt của Nhậm Trạch và Lục Văn mới phát hiện ra mình bị Tạ Trì chơi một vố rồi!