• Hoàn chính văn • Tất cả đã kết thúc rồi. Tạ Trì quay trở về căn nhà quen thuộc, đóng cửa lại, lấy điện thoại ra, anh nhìn tâm nguyện duy nhất trong cột tâm nguyện đang đợi thực hiện mấy giây, khóe môi khẽ cong lên. Anh ấn vào, tại cửa sổ hiện ra, anh ấn【Xác nhận đổi nguyện vọng】, sau đó ném điện thoại xuống sofa, tiện tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra. Quá khứ đã qua cả rồi, anh đã chuẩn bị tâm lý, bắt đầu một cuộc sống mới có Tạ Tinh Lan, cho nên ngược lại cảm thấy rất ung dung và thư thái. Cuối cùng anh không cần phải đếm từng giây đợi ngày gặp mặt, ngay cả số lần bên nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, không còn cần phải chịu đựng cảm giác nôn nóng khiến người ta bứt rứt muốn nổi điên lên. Tạ Tinh Lan đã hoàn toàn thuộc về anh. Trong phút chốc Tạ Trì cảm thấy mọi chuyện không được chân thực, anh nghiêng đầu, Tạ Tinh Lan đã ngồi ở sofa, dường như đang làm quen với thân thể. Rõ ràng là một chiếc sofa rất rộng lớn, nhưng dường như Tạ Tinh Lan lại không có chỗ để chân. Phản ứng đầu tiên của Tạ Trì là có lẽ anh nên đổi một chiếc sofa lớn hơn, đến khi định hình lại suy nghĩ kia của mình anh cũng phì cười. Tạ Tinh Lan: “Cười cái gì vậy?” Tạ Trì đi tới trước mặt Tạ Tinh Lan, khẽ chớp mắt: “Ngẩng đầu lên. ” Tạ Tinh Lan ngơ ngác, nghe lời anh ngẩng đầu lên, Tạ Trì cúi đầu, nâng gương mặt hắn, khẽ hôn lên hai bên khóe môi hắn. “Em đang làm gì vậy?” Tạ Tinh Lan ngạc nhiên nhoẻn cười. “Cảm ơn anh đã bảo vệ em trong cả hai đời. ” Anh và Tạ Tinh Lan vốn cùng chung số mệnh, anh khôi phục lại ký ức, hiển nhiên Tạ Tinh Lan cũng được khôi phục ký ức. Tạ Tinh Lan mỉm cười thật sâu: “Chỉ như vậy thôi sao?” Hắn duỗi tay ra, muốn ngồi thẳng người dậy kéo lấy chàng trai trước mặt, Tạ Trì không đứng vững, khuỵu gối ngả người về phía trước, quỳ gối bên người Tạ Tinh Lan, nhất thời hơi ngượng ngùng, rồi chợt nhớ ra thân phận mình bây giờ, tạm thời không thể bỏ thể diện đi, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Như vậy vẫn chưa đủ à?” Tạ Tinh Lan ôm lấy anh tránh cho anh bị ngã, khẽ nhoẻn cười, hắn không trả lời, chỉ mân mê mười ngón tay thon dài ấm áp của Tạ Trì, đoạn hỏi: “Sau này có dự định gì không?” “Anh muốn sống cuộc sống thế nào?” Tạ Tinh Lan chỉ bảo: “Như quá khứ cũng được. ” Tạ Trì giật mình, sau đó bừng hiểu ra quá khứ mà hắn nói là gì, trái tim như tan chảy, anh dịch sát lại gần, ghé vào tai Tạ Tinh Lan thủ thỉ: “Không đâu, sau này em chỉ làm Tạ Trì của anh, không phải ảnh đế của app, càng không phải Bán Thần vớ vẩn gì đó, sai lầm của Tư Niên không liên quan gì tới Tạ Trì. ” Tư Niên đã có lỗi với Tinh Lan nhiều năm như vậy, vậy mà Tạ Tinh Lan lại nói, như quá khứ cũng được. Hắn không ngại ở lại app, chỉ cần Tạ Trì bằng lòng. Hắn chiều theo bất cứ quyết định gì của Tạ Trì một cách vô điều kiện, cho nên Tạ Trì mới không muốn để hắn có thêm bất cứ cơ hội chiều theo nào nữa. Sau khi phục sinh cho Thẩm Dật, dù đi hay ở đều dựa theo tiếng lòng. Chỉ cần biết thứ thực sự quan trọng nhất với mình là gì, thì sẽ không bao giờ lạc lối. Mà điều quan trọng nhất với anh, đó giờ vẫn luôn ở bên anh. “Đúng vậy, không liên quan gì tới Tạ Trì,” Tạ Tinh Lan mỉm cười, “Ban nãy vừa nói, Tạ Trì của anh à?” “Hửm?” Tạ Tinh Lan đột nhiên giữ lấy gáy anh, siết chặt lấy eo rồi hôn anh thật sâu. Tạ Trì ngạc nhiên, đối mặt với đôi mắt sâu thăm thẳm của Tạ Tinh Lan, bắt đầu đáp lại. Môi lưỡi vấn vít, hai người hôn đến khi động tình, nhịp thở của Tạ Trì trở nên hỗn loạn, Tạ Tinh Lan tạm thời bỏ qua cho anh, hắn bắt đầu gặm cắn cằm anh, hôn thuận một đường từ cần cổ trắng nõn trở xuống, day nhẹ lên yết hầu đang gợn lên. Tạ Trì không tự chủ ngẩng đầu lên, hơi thở trở nên nặng nề. Sống lưng thẳng tắp bấy giờ khom về phía trước, đôi chân thon dài căng cứng. Anh mở đôi mắt mông lung ra, khẽ từ chối, cắn răng bảo rằng: “Vẫn đang là ban ngày. ” “Dù ban đêm thì vẫn bật đèn ngắm em, khác nhau ở chỗ nào chứ. ” Gương mặt Tạ Trì nóng ran lên, cất giọng hậm hực: “Giữ chút thể diện đi. ” “Tập trung đi nào. ” Cuối cùng Tạ Trì đầu hàng: “Đi tắm trước đã. ” … Tạ Tinh Lan nhìn Tạ Trì bước ra khỏi phòng tắm, lập tức sục sôi. Tạ Trì cởi kính ra, đường nét gương mặt càng thêm sắc sảo, bớt đi sự trầm tĩnh và khoảng cách như có như không ngày thường, lại tăng thêm phần gợi cảm. Vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài như ẩn như hiện dưới vạt áo, bờ môi thoạt nhìn vừa mọng nước vừa mềm mại. Đi tới vị trí ngày hôm nay, chẳng ai chỉ đơn thuần bình phẩm ngoại hình của Tạ Trì mà bỏ quên danh hiệu của anh, ai cũng vô tình quên đi ngoại hình xuất chúng của anh. Bởi vì những mặt còn lại kia đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng người ta, khiến người ta vô thức xem nhẹ điểm rõ ràng nhất này. Tạ Tinh Lan cảm thấy thật may mắn vì chỉ có hắn mới được trông thấy một mặt này của anh. “Sao vậy?” Anh bị ném lên giường. . . Sáng hôm sau, Tạ Trì bừng tỉnh giấc, lập tức được một cánh tay rắn chắc kéo vào lòng. “Ngủ thêm một chút nữa đi, hôm nay không cần dậy sớm kiếm chồng, sau này cũng không cần nữa. ” Tạ Tinh Lan ghé vào tai anh thủ thỉ, khẽ nói: “Anh ở đây rồi. ” Nỗi sợ hãi trong đôi mắt Tạ Trì dần tan biến. “Anh…” Tạ Trì vừa lên tiếng thì phát hiện ra giọng mình nay đã khản đặc. Lúc này anh mới nhận ra toàn thân ê ẩm đau, tứ chi rã rời, ngay cả việc mở mắt cũng trở nên khó nhọc. Tạ Trì chật vật trở mình, cắn mạnh một cái lên môi Tạ Tinh Lan. Tạ Tinh Lan đau đớn, bật cười thành tiếng. … Nắng gieo mình nhảy múa trên mặt đất. Đôi tình nhân ôm nhau say giấc nồng. Ba mươi năm trôi qua, Tạ Trì tìm lại được từng thứ mình đánh mất. Nhưng trong ba mươi năm ấy, chỉ có một người chưa từng rời đi.