Edit: Dâu Tây NhỏĐạn bắn dính chỗ kín của một người đàn ông xa lạ, hắn hùng hổ kêu la, đau đến nỗi quay cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất, rất nhanh bị đồng bọn đỡ mang đi. Sự việc ngoài ý muốn xảy ra nhưng bọn họ lại không tìm tới gây sự, có thể bình an vô sự như vậy nói không chừng trong lòng có quỷ. Đã nhiều ngày qua luôn luôn có người ẩn nấp ở trong bóng tối theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, đại khái là xe vận tải của bọn họ quá mức chói mắt, người bình thường đều sẽ cho rằng bên trong có không ít vật tư, mới đưa tới đám người có ý đồ gây rối này. Lý Nhiễm Nhi sinh hạ một bé trai khỏe mạnh, mặc dù là khó sinh, chí ít mẹ con họ vẫn bình an. Hai vợ chồng ngồi im tại một chỗ, nghe tin tức mà Du Dặc tìm hiểu được về những việc xung quanh tường cách ly. Quân đội thực sự đã phá hỏng tất cả các con đường, vách tường rào cách ly được dựng lên bằng lưới sắt cùng đất trộn, cách ba mươi mét lại có một binh sĩ thủ vệ, cách đó không xa là đài cao trạm gác có tay súng bắn tỉa, người tiếp cận tường cách ly đều sẽ bị bắn chết. Đám người còn sống sót ngoài kia lăn lộn chật vật, số ít người bị lây nhiễm bệnh độc sau 24h biến dị thành Zombie, đột nhiên tập kích những người sống bên cạnh. Hiện nay người bị nhiễm có thể còn trong phạm vi nhỏ. Thành phố Y là khu vực tương đối nghiêm trọng, ngăn chặn người vào trong cũng là vì phòng ngừa bệnh độc khuếch tán. Dung Dật Thần lý giải cách làm của quân đội, cũng không dám đồng quan điểm. Ai có thể vì thế giới tồn vong, hi sinh mình hoặc trọng yếu nhất chính là tính mệnh, mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu trắc trở, anh đều muốn tìm cách giành lấy một chút hi vọng sống. Hôm nay nhất định phải nghĩ ra kế hoạch, tránh né sự giám thị của quân đội, phá tan tường cách ly, thoát đi khu vực khống chế của quân đội. Dung Dật Thần cùng Du Dặc ở gần tường cách ly chạy một vòng, thăm dò đường đi nhưng sau khi trở về, phát hiện cửa xe vận tải mở toang, bên trong xe một mảnh hỗn độn, vật tư bị cướp hết sạch. Anh Lỗi ngã trong vũng máu, dưới bụng bị súng bắn, vết thương rất nghiêm trọng, hắn nhìn Dung Dật Thần cùng Du Dặc đã trở về, dùng chút sức lực còn lại, cắn răng nghiến lợi mắng " Một đám nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, ông đây chưa kịp chuẩn bị liền bắn một phát súng" Dung Dật Thần quét mắt nhìn không thấy bóng dáng em gái, tức giận nói "Ân Ân đâu, em gái của tôi ở nơi nào?" Vương Nhược Hi quỳ sát ở một bên, nhặt lên chiếc kính mắt bị vỡ nát, hai tay run rẩy ôm lấy đứa bé " Phụ nữ đều bị bắt đi, còn có cả vợ của tôi, nhanh đi cứu... cứu họ. . . " Dung Dật Thần xiết chặt nắm tay " Bọn họ thừa dịp chúng ta thiếu người, mới dám xông vào. Trước khi tôi đi không phải đã nói, đem cửa xe đóng kỹ sao" Trong mắt anh Lỗi, Dung Dật Thần chỉ là tên vô dụng ẻo lả, thế nào lại có khả năng nghe theo, bất quá hắn hiện tại hối hận cũng đã không kịp, người phụ nữ mà mình yêu nhất nay sinh tử chưa biết. Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, bắt cóc phụ nữ chỉ có thể đem họ ra làm công cụ phát tiết dục, vì sự thuần khiết và tính mệnh của họ, mỗi phút mỗi giây cũng không thể chậm trễ. Súng ống trong thùng đựng hàng cũng bị cầm đi, cũng may ở dưới chỗ tay lái còn dấu vài cái. Sau khi Dung Dật Thần phân phát vũ khí xong, liền dặn dò Vương Nhược Hi chiếu cố tốt cho anh Lỗi, cùng Du Dặc rời đi tìm kiếm tung tích kẻ bắt cóc. Phía trước là tường cách ly, chặn đường tất cả xe cộ. Dung Dật Thần tin tưởng bọn họ ở cách đó không xa. Dọc đường cái hai bên có mấy tòa cư dân được xây dựng từ lâu, không ít người sống sót đang ở đó, chỉ là có một ngôi nhà không ai dám tùy ý tiếp cận, nghe nói đó là nơi ở của đám thanh niên da đen lêu lổng. Du Dặc hướng một người đi đường hỏi thăm sự việc, sau đó nói cho Dung Dật Thần biết chính là nhóm người kia đã bắt Dung Ân Ân cùng mọi người, người đi đường kia cách đây không lâu, tận mắt thấy bọn chúng khiêng ba bao tải màu đen vào ngôi biệt thự. Dung Dật Thần núp trong bóng tối, thấy bên ngoài biệt thự có hai người thanh niên canh gác, trong tay đều cầm một khẩu súng, nói với Du Dặc" Không muốn kinh động tới bọn chúng, cố gắng đừng phát ra tiếng súng, theo lời của tôi mà làm. "