*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ hôm ấy, Nghi Thường gần như là chính thức dọn về sống cùng Cố Hoàn tại nhà của hắn, điều đó cũng là hiển nhiên, mẹ cô đã không còn ở đó nên nơi vỗn dĩ là nhà đã không còn là mái ấm mà Nghi Thường kỳ vọng. Dù biết rõ ngày này sớm muộn cũng đến nhưng mà sự đột ngột ấy khiến cô chưa thể thích nghi trong một sớm một chiều... Lại nói về Cố Hoàn, hắn cực kỳ thông cảm cũng như hiểu rõ hơn về trách nhiệm của mình đối với Nghi Thường. Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn ấy lại là một chất xúc tác cho đoạn tình cảm giữa hắn và cô được thêm gắn bó, hiện tại cô đã là người phụ nữ của hắn, nay chính thức về sống chung chẳng khác gì tạo cho hắn có nhiều cơ hội chiếm dụng người trong lòng. Tính ra thì chuyện Nghi Thường bị mẹ bỏ rơi trong mắt Cố Hoàn cơ hồ đem cho hắn nhiều phúc lợi... . " Bảo bối, bảo bối dậy đi" Cố Hoàn vén chăn đánh thức con mèo lười còn đang say ngủ, cũng nên trách hắn tối qua hành hạ cô cả đêm đến gần sáng mới buông tha nên không trách được Nghi Thường mệt mỏi, buồn ngủ đến cực độ. " Ưm. . đừng quấy, em rất muốn ngủ" Nghi Thường nhíu nhíu mi tâm, gỡ tay hắn đang cuồng loạn trên người mình xoay mặt sang hướng khác vùi vào chăn mềm tiếp tục ngủ. Hành động xoay người của cô vô tình làm chăn từ bả vai trượt xuống để lộ tấm lưng trần trụi, công nhận một điều da cô rất trắng hơn nửa sau kích tình tối qua còn thoáng hiện lên dấu hôn do Cố Hoàn để lại. Buổi sáng nam nhân cực kỳ nhạy cảm cũng như có cảm giác thèm muốn, chứng kiến một màn này khó trách hắn nổi lên hứng thú... Chẳng biết vì sao khi gần gũi Nghi Thường, hắn luôn không thể kiểm soát được mình, dù có thao làm cả ngày lẫn đến Cố Hoàn vẫn cảm thấy không đủ!! " Có dậy không... ?" Cố Hoàn nhẫn nại cực độ,từ phía sau hắn ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng, bên tai Nghi Thường thấp giọng. . Nhưng xem ra bản tính lười biếng của cô được hắn dung túng bấy lâu không dễ gì thỏa thuận: " Không dậy. . anh thật phiền phức" Nghi Thường giãy dụa, cô cực kỳ ghét cảm giác bị người khác làm phiền cho dù đó là người đàn ông mà cô yêu nhất. Cố Hoàn nghe ngữ khí đầy thái độ của Nghi Thường biết cô đang giận, nhưng mà hắn chẳng lẽ chịu thua thiệt, không!! Hắn là ai?! Hắn đâu phải là người thấy khó mà lui... Hơn nửa cô bé này là do một tay hắn dạy dỗ, biện pháp thu phục hắn có thừa... " Nghi Thường, nếu như em còn không dậy... thì đừng trách anh" "... Khốn kiếp, anh định làm gì?" - Nghi Thường nói với giọng ngáy ngủ, mắt vẫn nhắm nghiền. " Không gì, nếu như em không dậy... anh sẽ làm đến khi em mở mắt" Dứt lời Cố Hoàn đem cái chăn ném sang một bên, cả người trần trụi của Nghi Thường hiện ra trước mắt hắn. Dáng người mảnh mai, eo thon chân dài trắng trẻo nuột nà của cô gần như gợi lên dụ vọng đàn ông trong người hắn. Bị mất đi chăn ấm, Nghi Thường khẽ co rút lại vì lạnh, không hài lòng vung tay loạn xạ. " Anh dám... Mau đem chăn trả cho em" Cố Hoàn vẫn giữ vững lập trường, hôm nay không trị được con mèo hoang này thì 2 chữ " Cố Hoàn" hắn tình nguyện viết ngược lại. " Để xem anh có dám hay không" Nói rồi Cố Hoàn bắt đầu hoạt động, bên ngoài ánh nắng phản chiếu qua cửa sổ đã được kéo rèm, soi sáng trong cùng ngõ hẻm không gian phòng ngủ sang trọng còn đậm mùi hoan ái chưa phai. Hắn lật người cô nằm ngửa, mặc kệ Nghi Thường mắt nhắm nghiền, bàn tay hắn từ từ sờ soạn, thưởng thức từng đường cong trên cơ thể tuyệt mỹ... Cố Hoàn hôn từ cổ xuống vành tai khẽ liếm láp, hắn rất rõ nơi mẫn cảm của Nghi Thường nên từng động tác luôn khiến cô oằn mình đè nén xúc cảm kích thích. Tay nhỏ vun lên muốn đẩy đầu hắn ra nhưng sự vô lực làm động tác phản kháng kia như mời gọi, dây dưa... " Ưm... Bỏ ra. Đừng làm loạn" "Bảo bối ngoan, em chẳng phải thích ngủ sao, cứ ngủ đi... Anh làm gì em có phải không nên quan tâm sao?" Cố Hoàn dời nụ hôn xuống cổ, sau đó là đôi gò mềm mại,hắn dây dưa nơi đó thật lâu rồi mới ngẩng đầu lên đáp. Cô gái này muốn so sự vô sỉ với hắn sao!! Đợi thêm vài chục năm nửa hẵng nói... " ưm... anh... Xấu xa" Mọi chuyện không vui lòng Nghi thường cùng lắm chỉ thốt lên được mấy lời đó, Cố Hoàn nghe phát chán, hắn chẳng những không bận tâm mà còn càng rỡ hơn. Sau khi kích thích cho đỉnh anh đào của cô cương lên thẳng đứng đầy ướt át, hắn hôn một lượt đi xuống từ bụng nhỏ, đầu lưỡi ngọ ngoạy liếm lấp cái rốn xinh xắn, như một thói quen, trước khi làm tình hắn đều hôn cùng khắp cơ thể Nghi Thường, tất nhiên cô biết rõ nhưng mà hiện tại sự phản kháng đối với hắn gần như không có... " Thật đẹp" Mạnh mẽ tách 2 chân cô ra, ánh mắt Cố Hoàn nóng rực nhìn chăm chăm vào nơi tư mật, không kiềm được thốt lên lời tán thưởng. hoa huy*t cô đỏ hồng xinh đẹp, tối qua bị hắn cắm làm cả đêm hiện tại tuy có chút sưng đỏ nhưng như vậy càng thêm hấp dẫn... Hắn như bị thôi miên,2 tay vẫn duy trì tư thế nắm 2 chân cô dang rộng sang 2 bên, tầm mắt chăm chú không rời nơi từng được hắn xâm chiếm. Nghi Thường bị hắn làm phiền đến mức mất nhiên, lười biếng mở mắt thì khong khỏi kinh hãi khi bắt gặp cảnh tượng Cố Hoàn chiêm ngưỡng hoa huy*t của mình. " Cố Hoàn... anh" Mặc kệ 2 chân đang bị hắn nắm giữ, Nghi Thường giãy dụa muốn thoát nhưng Cố Hoàn làm sao cho cô toại nguyện. Đôi tay hắn càng thêm gắn sức, mà theo động tác giãy dụa ấy cửa huyệt chưa hợp lại hoàn toàn của cô càng thêm co rút, dưới ánh sáng ban mai hắn thấy rõ thần sẵc của nhục huyệt, vẫn còn ướt át d*m thủy chẳng biết là do hắn bắn vào hay do cô xuất ra trong trận làm tình tối qua!?! Ánh mắt sắc bén của Cố Hoàn tất nhiên chẳng bỏ qua cơ hội. . " Anh thế nào?!! Em xem, em vẫn còn ướt át. . Làm người ta rất muốn thưởng thức" Nghe mấy lời hắn nói xong mà Nghi Thường mặt đỏ, tim đập dè chừng cẩn trọng, muốn ngăn nhưng đã muộn. Ánh mắt bất kham của cô trở bên bất lực khi nhận thấy hạ huyệt nóng rực vì hơi thở của Cố Hoàn sau khi hắn cúi đầu xuống... . p/s: Đáp ứng nguyện vọng của mọi người, mình sẽ viết tiếp mấy phần sau của truyện. Mặc kệ tác giả Drop như thế nào, mình vẫn sẽ tiếp tục theo ý nghĩ của mình, sẽ cố gắn không làm mất đi mạch truyện...