Ngoài phòng cấp cứu, một nhóm người đông đảo gồm Lương Quang, người trực tiếp chỉ đạo Trầm Hàn Sanh, vội vã chạy tới, còn có vài vị lãnh đạo của bệnh viện. Bác sĩ ở ngay bệnh viện của mình bị người ta đâm, việc này thực sự quá mức nghiêm trọng, lập tức kinh động Ban Giám đốc Thánh Hòa, được xem trọng vô cùng. Trương Nam đỏ mắt, lúc này tự thuật lại lời của những người đưa Trầm Hàn Sanh đến một lần, sau đó yên lặng lui qua một bên, cùng đợi kết quả. Sắp xếp cấp cứu cho Trầm Hàn Sanh là bác sĩ Chủ nhiệm quyền uy nhất bệnh viện, sắp xếp này ít nhiều khiến mọi người có chút an tâm. - Thật to gan lớn mật, nơi này mà cũng có hung đồ phát rồ như vậy! – Lương Quang luôn luôn yêu thích coi trọng Trầm Hàn Sanh, theo thói quen muốn đập bàn, lại phát hiện không bàn để đập, chậm rãi buông tay xuống, chỉ tức giận đến cong râu mép, trừng mắt: “Nhất định phải bắt nó, ít nhất cũng phải cho nó ngồi tù vài chục năm!” Phó viện trưởng vỗ vỗ bờ vai ông, trầm ổn nói: “Ông Lương, ông đừng có gấp, nghe tình huống này, tiểu Trầm cũng không nguy hiểm tính mạng, chúng ta đã báo cảnh sát, tôi tin việc này cảnh sát nhất định sẽ xử lý tốt, bảo sẽ cho bệnh viện hài lòng. ” Người lãnh đạo khẽ cau mày, đột nhiên hỏi: “Ông Lương, gần đây bác sĩ Trầm có phát sinh mâu thuẫn gì với bệnh nhân không?” - Không có. – Khẩu khí Lương Quang hết sức chắc chắc: “Hàn Sanh làm việc liên quan đến chữa trị luôn luôn xử lý tốt, ca phẫu thuật rơi vào tay con bé, tôi không dám nói toàn bộ, ít nhất... Chín mươi lăm phần trăm trở lên, đều cảm kích con bé. ” - Ừ. – Vị lãnh đạo kia trầm ngâm một chút, còn muốn hỏi cái gì, Phó viện trưởng xua tay ngăn lại: “Chúng ta tạm thời không nên phỏng đoán những điều này, hết thảy để cảnh sát tới hỏi đi, đến lúc đó Chủ nhiệm Lương và tiểu Trương phải toàn lực phối hợp công việc của bọn họ. ” Nói rồi, ông quay đầu nhìn Lương Quang: “Người thân của tiểu Trầm được báo tin đã tới chưa?” - Chị của con bé đã lên máy bay đuổi tới, đại khái hai ba giờ sau có thể đến nơi đây. - Cha mẹ đâu? Lương Quang không đáp, ánh mắt lại nhìn Trương Nam, Trương Nam vội đáp: “Hiện nay chúng ta chỉ có thể liên hệ được với chị của bác sĩ Trầm. ” - Ừ. Mấy vị lãnh đạo cũng không lên tiếng nữa, chỉ an tĩnh chờ bên ngoài phòng cấp cứu, từng phút từng phút trôi qua, trong lòng mọi người càng lúc càng lo lắng, cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng được mở, một vị bác sĩ và mấy vị trợ tá chen chúc đi ra, ông đưa tay tháo khẩu trang và bao đầu, lộ ra mái tóc hoa râm, giọng nói tuy rằng vô cùng hời hợt, nhưng vẫn có thể nghe ra vui sướng từ đó: “Vết thương không độc, cơ thể đã không có gì đáng ngại, chỉ mất máu quá nhiều, không thể không tĩnh dưỡng một thời gian. ” Tảng đá lớn treo trong ngực mọi người ngực trong nháy mắt đồng thời rơi xuống, Trương Nam nhắm mắt nói: “Cảm tạ trời đất!” Bác sĩ Chủ nhiệm kia nhịn không được lại thêm vào một câu: “May mắn là gặp chuyện không may ở ngay gần bệnh viện, được đưa đến đúng lúc, sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ, Hàn Sanh có thể nói là mạng lớn. ” - Thật biết ơn rất nhiều những người tốt bụng đã đưa Hàn Sanh tới bệnh viện, phải cảm tạ họ! – Lương Quang xác nhận Trầm Hàn Sanh không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, tâm tình tốt lên một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện khác, tay vung lên: “Tiểu Trương, cậu và tài xế đến sân bay đón chị Hàn Sanh, nói là tôi đã sắp xếp, nhanh đi!” Một chiếc xe thể thao xanh rực xé gió từ đằng xa lái tới, đột nhiên xe thắng gấp, sinh ra một tiếng “két” chói tai, dừng lại ở trước cổng Sở Luật sư Tào thị. Bảo an đi ra, đang muốn đi nhắc nhở đối phương đây không phải là chỗ đậu xe, thế nhưng khi người kia xuống xe, lập tức khiến hắn thay đổi chủ ý, trên mặt nở nụ cười: “Trịnh tiểu thư, xin chào!” - Ừ. – Trịnh Duyệt Nhan như mới từ công ty đến, vẫn đang đeo trên người đồ trang sức trang nhã tinh xảo, lộ ra gương mặt mĩ lệ quyến rũ hoàn hảo như bức tranh, áo khoác tây trang màu xanh ngọc trên người bao lấy vừa vặn cơ thể, lồi lõm có đủ, làm cho người ta nhịn không được tim đập thình thịch, chỉ là con ngươi bảo thạch kia lại là một mảnh băng lãnh, đụng phải ánh mắt nàng, suy nghĩ không đứng đắn trong lòng liền tiêu tan toàn bộ, từ đáy lòng sinh ra vài phần khí lạnh. Nàng vừa khẽ vuốt cằm đáp lại bảo an, vừa khí thế bén nhọn sải bước đi vào trong. Cô gái quầy lễ tân biết nàng, cũng biết quan hệ giữa nàng và Tào Vân Tuấn, liền vội vàng đứng lên hỏi thăm, khỏi báo tiếng nào, Trịnh Duyệt Nhan liền một đường đi vào phòng làm việc của Tào Vân Tuấn. - Duyệt Nhan, em sao lại đại giá quang lâm? Có chuyện gì quan trọng sao? – Tào Vân Tuấn thấy nàng, vô cùng kinh ngạc, tươi cười từ bàn làm việc đứng lên: “Sáng nay anh có nói chuyện với bố mẹ, buổi tối muốn mời dì đi ra ngoài ăn cơm đấy, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi em lúc đó có đi được hay không... ” - Anh làm gì Trầm Hàn Sanh? Trịnh Duyệt Nhan cũng không kiên trì nói lời vô ích với hắn, gọn gàng dứt khoát mở miệng. - Cái gì? – Lòng Tào Vân Tuấn chấn động, nét mặt cũng không biểu lộ ra chút nào khác thường, hắn cố kiềm chế nhịp tim, mãi cho đến khi thư ký của hắn rót trà cho Trịnh Duyệt Nhan xong, khép cửa đi ra ngoài, lúc này mới kinh ngạc nói: “Duyệt Nhan, em nói lời này có ý gì? Anh làm cái gì ai?” - Đủ rồi! – Trịnh Duyệt Nhan ngồi xuống ghế sa lon, cười nhạt: “Biểu tỷ phu, ở trước mặt tôi đừng giả bộ nữa, tối hôm qua sau khi Trầm Hàn Sanh tan việc, trên đường về nhà bị người ta dùng đao đâm bị thương, anh đừng nói với tôi chuyện này không phải là anh tìm người làm!” - Dĩ nhiên không phải anh làm! – Tào Vân Tuấn hô: “Duyệt Nhan, làm sao em lại đổ lên đầu anh? Quá vô lý! Không sai, anh ghét cô ta, thế nhưng... ” - Không phải sao? – Trịnh Duyệt Nhan lạnh như băng nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nhìn dáng vẻ anh thật là oan ức, để chứng minh anh trong sạch, tôi chắc phải tự chuốc phiền, bớt chút thời giờ đi tìm hung phạm nhỉ. ” Tào Vân Tuấn nghe nàng vừa nói như vậy, không khỏi ngẩn ra. - Biểu tỷ phu, anh nói tôi phải tốn bao nhiêu thời gian đấy? Năm ngày có đủ hay không? À, nếu người kia mướn người đả thương người, tôi nghĩ chắc ở thành phố này thôi, tôi tìm ra người kia, hẳn là ba ngày không hơn không kém đâu. Ánh mắt Tào Vân Tuấn bất định nhìn nàng, cảm thấy hệ thống sưởi trong phòng này càng lúc càng dư dật, làm cho lòng người bị đè nén, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, mà ánh mắt Trịnh Duyệt Nhan như mũi tên nhọn, khiến cho không người nào có thể che giấu, sắc mặt của hắn càng ngày càng xám xịt, một lúc lâu, hắn đưa tay buông lỏng cà vạt một chút, lo lắng nói: “Duyệt Nhan, em cũng không ủng hộ Tòng Y và anh ly hôn, phải không?” - Đây là hai chuyện khác nhau! – Trịnh Duyệt Nhan thoáng chốc từ trên ghế sa lon đứng lên, không thể nhịn được nữa nói: “Đây là hiểu luật mà vẫn phạm luật, làm sao trong đầu anh lại có ý nghĩ hành động ngu xuẩn như thế!” - Anh chỉ muốn cho cô ta một bài học mà thôi, cũng không định lấy mạng cô ta! – Tào Vân Tuấn thở hổn hển, cực lực ức chế tâm tình kích động, liều mạng đè thanh âm thấp xuống: “Duyệt Nhan, em sẽ không nói việc này nói cho dượng biết phải không? Em sẽ không để lộ ra ngoài đúng không?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn vì cầu xin mà run nhẹ. - Tạm thời chưa quyết định. – Trịnh Duyệt Nhan nhìn hắn, khuôn mặt như sương lạnh bao phủ, giọng nói trở nên tối tăm cực độ: “Thế nhưng, anh thiếu chút nữa gây án mạng chết người, cái này đã xúc phạm đến nguyên tắc của tôi, sau này, tôi không cho anh động đến một cọng lông tơ của Trầm Hàn Sanh!” - Vì sao? Lẽ nào em đồng tình với cô ta? Muốn hủy gia đình bọn anh sao?! – Tào Vân Tuấn kêu lên. - Tôi mặc kệ! Những năm qua, anh chiếm được thân thể một nữ nhân, đồng thời còn khiến chị ấy sinh con cho anh, có thể anh vẫn không lấy được lòng chị ấy, nhưng đó là vấn đề của anh, bản thân không bản lĩnh, dù cho anh giết Hàn Sanh, thì có ích lợi gì! – Trịnh Duyệt Nhan không nhịn được nói: “Dù sao bây giờ tôi cũng cảnh cáo anh, nếu như anh lại làm ra chuyện thương tổn Trầm Hàn Sanh, đừng trách tôi không khách khí với anh!” Tào Vân Tuấn há hốc mồm, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ: “Duyệt Nhan, ban đầu là em nói cho anh biết chuyện Trầm Hàn Sanh và Tòng Y, thái độ của em sao lại thay đổi nhanh như vậy, em vì một người ngoài, mà nói với anh như vậy sao? Anh là biểu tỷ phu của em!” - Biểu tỷ phu. – Trịnh Duyệt Nhan cười lạnh một tiếng: “Được rồi, biểu tỷ phu, nhớ những gì tôi bảo, đừng làm chuyện khiến mình hối hận!” Trong xe bật nhạc, vốn là bài hát mình thích nhất, lúc này lại nghe thấy đặc biệt chói tai, phiền phức như tạp âm. Trịnh Duyệt Nhan chưa nghe xong một lần đã lại duỗi tay tắt đi, nàng hô hấp sâu, cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ đau. Nghĩ đến Trầm Hàn Sanh gần như mất mạng vì Tào Vân Tuấn thủ hạ, trong lòng nàng không biết là xúc cảm gì, lo lắng, đau lòng và nghĩ mà sợ đan xen vào nhau, khiến cho nàng hoàn toàn mất đi bình tĩnh ngày thường, nói thật ra, ngày hôm nay thấy gương mặt Tào Vân Tuấn, vẻ mặt giả cười dối trá chất đầy, viết đầy lời nói dối, nàng quả thật xúc động muốn tìm người bạo đánh hắn một trận. Lòng có chút hối hận, hoặc cũng có thể, không chỉ là một chút mà thôi. Xe thể thao bất tri bất giác dừng lại ở nơi cách không xa cánh cổng Thánh Hòa, hai tay Trịnh Duyệt Nhan khoát lên trên tay lái, ánh mắt ngơ ngác nhìn cao ốc bệnh viện, tất cả kiên cường và hờ hững ngụy trang ở trong tích tắc dỡ xuống, nhung nhớ trong mắt không cách nào giấu kín, hồi ức cùng Trầm Hàn Sanh bỗng xông lên đầu. Trong cuộc sống, từng có bất an, từng có không vui, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ngọt ngào và hạnh phúc từng có, là những tháng ngày tốt đẹp nhất cuộc đời nàng, đối với nàng mà nói đó là ký ức quý giá, bị nàng ẩn sâu vào đáy lòng. Lúc này, nàng rất muốn đi vào đưa mắt nhìn Hàn Sanh, dù cho chỉ có thể nhìn thấy gương mặt mê man của nàng. Hàn Sanh, xin lỗi... Trịnh Duyệt Nhan tự đáy lòng thì thào nói lí nhí, bỗng nhiên cắn môi một cái, khởi động xe, hai tay đè tay lái, xe thể thao xoay đầu, gào thét, chỉ thoáng một cái, liền biến mất trong dòng xe cộ xa xa. Cảm giác mình như lọt vào một lỗ đen, thân thể ở bên trong không ngừng xoay tròn, rơi, xoay tròn, rơi... Lỗ đen kia tựa hồ sâu không thấy đáy, Trầm Hàn Sanh muốn đưa tay bắt lấy cái gì, lại phát hiện không bắt được bất kỳ vật gì, tay cũng không có một chút sức lực, sợ hãi vì không có chỗ nào để leo lên, còn có cảm giác mê muội vẫn chăm chú vồ lấy lòng của nàng, sau cùng, miệng lỗ đen hiện ra một khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt tươi cười mĩ lệ thanh thuần thời thiếu nữ của Diệp Tòng Y, nàng sốt ruột, hô to, kêu to, thậm chí khóc lớn, liều mạng giùng giằng, muốn chạy khỏi cái lỗ đen, muốn dùng hết mọi sức lực ngăn bản thân lại tiếp tục rơi xuống, rốt cuộc, vào lúc tuyệt vọng sợ hãi và lo lắng, nàng mất đi tất cả tri giác. Cho tới bây giờ, Trầm Xảo Trinh cũng luôn nhớ kỹ tình cảnh năm tám tuổi ấy, bởi vì dắt em trai không cẩn thận té lộn mèo một cái, bị cha phạt quỳ và không cho ăn cơm, trong căn phòng âm u hầu như không có ánh mặt trời chiếu vào, nàng quỳ từ sáng đến tối, nhưng mà nàng quật cường không cầu xin cha tha thứ, cũng không cúi đầu với mẹ, cứ như vậy thẳng tắp quỳ, liều mạng ngăn cản đau đớn từ đầu gối truyền tới, cùng với hàng loạt cơn quặn đau trong dạ dày, lúc đó, nàng thậm chí không chảy một giọt nước mắt, thế nhưng, Trầm Hàn Sanh ba tuổi, thân thể nho nhỏ gầy yếu tiến vào phòng, chậm rãi đến gần nàng, nhét vào bàn tay nàng một vật ấm áp, sau đó nhẹ nhàng sợ hãi nói bên tai nàng: “Chị ơi, em len lén giấu lại một ổ bánh cao lương, chị mau ăn, bố mẹ đã ngủ rồi. ” Lúc đó, nước mắt nàng tựa như hồng thủy cuộn trào ra mãnh liệt, sao cũng không ngừng được. Vào ngày hôm đó, trái tim nàng hoàn toàn đóng băng với cha mẹ, vào ngày hôm đó, nàng mắc phải bệnh bao tử, cũng vào ngày hôm đó, ở trong lòng nàng âm thầm thề, sau này nhất định phải dùng tính mạng của mình để ấm áp bảo vệ đứa em bé nhỏ này. Thời gian sau, nàng đã thực hiện được, nàng toàn tâm toàn ý thương yêu Trầm Hàn Sanh, người chí thân duy nhất có thể làm cho nàng cảm giác được tình máu mủ, mà Trầm Hàn Sanh cũng không phụ nỗ lực của nàng, vẫn luôn ưu tú như vậy, đồng thời vẫn săn sóc chị, Hàn Sanh là người em gái nàng tự hào nhất. Thế nhưng, đứa em gái biết điều hiểu chuyện như vậy, cũng có thời gian trái tim tan vỡ. Trầm Xảo Trinh ngồi ở chỗ này, lòng thương tâm khổ sở không thua gì kì nghỉ hè nhiều năm trước đó, lúc đó Trầm Hàn Sanh nhắm mắt lại, nằm ở trên giường trong căn phòng trọ nho nhỏ kia, sắc mặt y như hiện tại, trắng bệch như tờ giấy, không có chút sức sống, trong phòng cũng chỉ nghe thấy tiếng tong tong thật nhỏ, nàng ngồi bên giường, trong lòng sợ hãi như vậy, sợ mình sẽ mất đi nàng. Cả đời này, Trầm Hàn Sanh dọa nàng hai lần, hai lần đều khiến nàng sợ đến hồn bay phách tán. Tối hôm qua, khi nàng được bệnh viện gọi điện thoại tới, nói Hàn Sanh bị người ta dùng đao đâm bị thương, hai chân nàng mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững. - Ưm. – Trầm Hàn Sanh cau mày, trong miệng phát ra thanh âm thống khổ rất nhỏ, kéo Trầm Xảo Trinh trong suy tư đằng xa trở lại, Trầm Xảo Trinh tiến lên trước, đưa tay ôn nhu khẽ vuốt tóc nàng, cúi đầu gọi: “Hàn Sanh, Hàn Sanh... ” Môi Trầm Hàn Sanh run run hai cái, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt. - Hàn Sanh, rốt cuộc em đã tỉnh. – Trầm Xảo Trinh mừng đến chảy nước mắt. Trầm Hàn Sanh ngơ ngác nhìn khuôn mặt có bảy phần tương tự với mình, ý thức mơ hồ dần dần trở nên thanh tỉnh, một lát sau, miệng nàng giật giật, phát ra thanh âm yếu ớt: “Chị. ” - Đừng nói chuyện, trước hết em đừng nói. – Trong mắt Trầm Xảo Trinh chứa đầy nước mắt, cầm tay nàng. Trầm Hàn Sanh nhìn dáng dấp khổ sở của chị, lòng chua xót khôn kể, bỗng nhiên, nàng như nghĩ tới điều gì, thoáng chốc tay cố sức nắm chặt tay Trầm Xảo, dùng hết khí lực toàn thân nói: “Chị, em tìm được Tòng Y rồi, tìm được cậu ấy rồi... ” - Cái gì? Tòng Y? – Trầm Xảo Trinh khiếp sợ nhìn nàng, phản ứng đầu tiên là nghĩ nàng đang nói sảng. - Chị, đừng cho cậu ấy biết em bị thương, tạm thời đừng cho cậu ấy biết việc này, cậu ấy sẽ bị tổn thương, cậu ấy đã chịu đủ đau đớn