Lam Châu! Cái tên ấy vang lên trong tâm trí nàng như một hồi chuông từ quá khứ. Khi nàng còn chưa chọn giới tính, Lam Châu từng là biểu tượng của sự kiêu hãnh và vẻ đẹp trong lòng A Miêu. Nàng hâm mộ nữ thần đó, luôn dõi theo mỗi lần Lam Châu xuất hiện trong cung điện dưới biển, uyển chuyển và đầy quyền lực. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng A Miêu. Nàng không biết nên vui hay buồn khi nghe tin này. Quá khứ bỗng dưng quay lại, nhưng nó không còn giống như trước nữa. Nàng chỉ im lặng, không để lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt. Tiêu Ly nhìn A Miêu, dường như nhận ra sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của nàng, nhưng hắn không nói gì. Thay vào đó, hắn quay sang Thanh Vân Long, giọng đầy ngạc nhiên: "Lam Châu? Ta có nghe danh, nhưng chưa từng gặp nàng. Ngươi thật sự may mắn đấy, Thanh Vân Long"Thanh Vân Long cười rạng rỡ, tự hào đáp: "Ta biết chứ! Chúng ta gặp nhau trong một chuyến đi dài giữa Biển Bồng Bềnh, nơi không ai ngờ tới. Lam Châu đã cứu ta khi ta bị thương sau khi tìm kiếm thảo dược. Từ đó, tình cảm của chúng ta phát triển một cách tự nhiên. Nàng mạnh mẽ, kiêu hãnh nhưng cũng đầy lòng trắc ẩn"Khi Lam Châu đến gần, vẻ đẹp của nàng càng hiện rõ hơn trong ánh sáng lung linh của biển mây. Đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả đại dương, làn da mềm mại, lấp lánh như được phủ một lớp sương bạc. Nàng chậm rãi tiến về phía A Miêu, một nụ cười thoáng hiện trên môi. "Ta nhớ ngươi" Lam Châu bất ngờ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vang vọng như tiếng sóng vỗ bờ. "Dù đã rất lâu rồi, ta vẫn nhận ra ánh mắt ấy. "A Miêu giật mình, không ngờ Lam Châu lại nhớ đến nàng. Nàng lắp bắp: "Lam Châu... Người nhận ra ta sao?"Lam Châu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự ấm áp: "Ta không quên đâu, A Miêu. Ngươi đã từng là một trong những người giao nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp. "A Miêu không biết phải nói gì. Cảm giác vui mừng, bất ngờ, và cả sự ghen tỵ pha lẫn dâng lên trong lòng nàng, tạo thành một mớ cảm xúc hỗn độn. Những gì nàng từng nghĩ là quá khứ giờ đây lại hiện lên rõ ràng trước mặt, nhưng với một hình dáng hoàn toàn khác. Tiêu Ly, đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, không bỏ lỡ một biểu hiện nào trên gương mặt của A Miêu. Hắn hiểu rằng nàng đang đối mặt với một phần quá khứ mà nàng chưa bao giờ muốn chạm tới. Thanh Vân Long phá tan bầu không khí căng thẳng bằng giọng hào hứng: "Hoá ra là người quen cả! Các ngươi hãy thoải mái đi! Đây là ngày vui, hãy tận hưởng nó!”Lam Châu mỉm cười, gật đầu đồng tình với Thanh Vân Long, nhưng đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi A Miêu, như muốn nói thêm điều gì mà chưa thể thốt ra. A Miêu cúi đầu, không nói gì thêm, chỉ biết cố gắng che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giữa một bầu không khí mà nàng không hề ngờ tới. A Miêu đứng lặng, cảm xúc trong lòng dâng lên như những đợt sóng không ngừng vỗ bờ. Lam Châu – cái tên ấy đã gợi lại quá khứ mà nàng cố tình lãng quên. Khi nàng rời khỏi Biển Bồng Bềnh đến Yêu giới, nàng cũng đã lựa chọn xóa bỏ mọi ký ức về một người, người bạn từng thân thiết nhất của A Miêu. Nàng không thể ngừng nhớ lại quá khứ, những ngày tháng bên cạnh người đó, khi cả hai còn chưa chọn giới tính. Khi đó, họ là đôi bạn thân thiết, luôn kề vai sát cánh, cùng nhau trải qua những cuộc phiêu lưu, cùng nhau chia sẻ những giấc mơ về thế giới rộng lớn. Thế rồi, ngày chọn giới tính cũng đến. Đó là một bước ngoặt lớn với giao nhân, và cũng là khoảnh khắc phá vỡ tình bạn của A Miêu. “Sau khi rời đi ngươi đã đến Yêu Giới à?” Lam Châu hỏi thăm cắt đứt dòng suy nghĩ của A Miêu. A Miêu chớp mắt, thoáng giật mình khi nghe câu hỏi của Lam Châu. “Phải,” A Miêu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. “Sau khi chọn giới tính, ta đã quyết định rời biển và đến Yêu Giới. Mọi thứ ở đó... rất khác. ”Lam Châu mỉm cười, không hề nhận thấy sự bối rối trong giọng nói của A Miêu. “Ta đã nghe Thanh Vân Long nói về Yêu Giới. Nó đầy thú vị nhưng cũng đầy thử thách. Có lẽ đó là lý do ngươi trông mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lần cuối ta gặp”“Ngươi nói đúng” A Miêu đáp khế, ánh mắt lướt qua Lam Châu mà không dừng lại quá lâu. “Yêu Giới không giống như Biển Bồng Bềnh. Ở đó, ta đã học cách tự đứng vững. Dù đôi khi, ta cũng nhớ về nơi này... Lời nói vừa thốt ra, A Miêu chợt cảm thấy lòng mình nghẹn lại. Đó là lần đầu tiên nàng thừa nhận rằng, sâu thẳm bên trong, nàng vẫn nhớ về Biển Bồng Bềnh – nơi mà nàng từng từ bỏ tất cả để chạy trốn khỏi ký ức đau buồn. Nhưng nàng không thể nói rõ nhớ về điều gì, bởi những ký ức đã bị xóa sạch, chỉ còn lại khoảng trống mờ nhạt. Tiêu Ly đứng cạnh, quan sát từng cử chỉ nhỏ của A Miêu. Ánh mắt hắn lướt qua nàng rồi dừng lại ở Lam Châu, không hề có ý định can thiệp vào cuộc trò chuyện giữa họ. Trong lòng Tiêu Ly, một cơn sóng nhẹ dâng lên. Thanh Vân Long, đứng bên cạnh, dường như nhận thấy bầu không khí trở nên trầm lắng hơn, liền cất tiếng phá tan sự im lặng: “Nào, đừng để quá khứ làm cản trở niềm vui của chúng ta hôm nay! Đây là dịp đặc biệt, chúng ta hãy tận hưởng đi!”Lam Châu mỉm cười với Thanh Vân Long, ánh mắt thoáng chút buồn bã nhưng vẫn tràn đầy tình cảm dành cho người bạn đời của mình. A Miêu cúi đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng nàng, một cảm giác trống rỗng và xao động đan xen. Những ký ức đã chọn lãng quên giờ đây như từng mảnh ghép mờ nhạt trở về, dù nàng không muốn đối diện.