7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em

Chương 8: có nghĩa là ANH ĐÃ YÊU EM

19-09-2024


Trước Sau

Sau đó là những ngày học bù đau khổ, mỗi lần nộp bài cho thầy, nhận con điểm dưới 5, Diệp Hân nước mắt ròng ròng, thầm trách cha mẹ sao sinh ra nhỏ mà lấy mất bộ não.
- Hân bao nhiêu điểm? – Hiểu Huy cầm bài kiểm tra trong tay chạy tới hỏi Không đợi Diệp Hân , Hiểu Huy đã đưa mắt nhìn vào tờ kiểm tra rồi phá ra cười nói: - Haha…hai đứa mình bằng điểm.
Hai con heo ngốc.
Không phải là sự cười nhạo, giống như một sự an ủi của Hiểu Huy với nhỏ, khiến nhỏ bật cười quên mất con số 4 kia gật đầu đáp.
- Ừ, lại là heo đực heo cái mới ghê, xứng thật.
Nhìn lại bài kiểm tra của mình, lòng nhỏ buồn so.
Không ngờ không có Lập Khiêm thì điểm số của nhỏ lại tệ đến thế.
Lần nào kiểm tra xong.
Lập Khiêm đều xem xét bài kiểm tra của Diệp Hân và chỉ nhỏ khắc phục những cái sai trong bài kiểm tra.
Lập Khiêm! Lập Khiêm! Cái tên đáng ghét đó.
Nhỏ không tin không có hắn ta, nhỏ không thể đạt điểm cao.
Nhỏ quyết tâm, từ hôm nay nhỏ sẽ gạt bỏ cái tên đó ra khỏi đầu nhỏ.
Sau đó, Diệp Hân muốn cùng Hiểu Huy sữa bài kiểm tra, rút kinh nghiệm.
- Đưa mình xem thử bạn sai chỗ nào, có giống mình không? – Nhỏ chìa tay trước mặt Hiểu Huy ánh mắt tràn đầy quyết tâm nói.
- Không cần đâu – Hiểu Huy sắc mặt bỗng thay đổi vội vàng nắm chặt bài kiểm tra của cậu ấy lắc đầu từ chối.
- Không sao đâu mà – Nhỏ không để ý thấy sắc mặt của Hiểu Huy, cứ nghĩ Hiểu Huy xấu hổ không dám đưa nhỏ xem, nên càng muốn lấy.
Hiểu Huy càng cố giấu, đưa bài kiểm tra ra sau lưng.
Diệp Hân bèn vòng tay ra sau lưng Hiểu Huy cố bắt lấy bài kiểm tra.
Nhỏ hoàn toàn không để ý đến việc cả hai đang áp sát vào nhau.
Cho đến khi nhỏ thấy Hiểu Huy khựng lại, có chút kì lạ, nhỏ ngẩng mặt nhìn Hiểu Huy.
Phát hiện Hiểu Huy đang nhìn nhỏ, gương mặt cậu ấy đỏ bừng bừng.
Diệp Hân lúc này mới nghĩ đến cái câu “nam nự thụ thụ bất thân”.
Haizzzzzzzzzz, trước giờ nhỏ và lập Khiêm đùa giỡn bình thường, dù có chút va chạm nhưng cũng không có thấy ngại, thậm chí còn đánh nhau lăn lộn trên giường.
Bây giờ người trước mặt là Hiểu huy, nhỏ lại thấy ngại vô cùng, ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Diệp Hân vội vàng thu tay lại, rồi đứng lùi ra xa mấy bước quay mặt đi che giấu sự xấu hổ của mình.
Hiểu Huy cũng vờ ho khan vài tiếng.
- Mình chỉ muốn lấy bài kiểm tra thôi – Diệp Hân lung túng nói.
Hiểu Huy cũng gật gật đầu, vội vàng đưa bài kiểm tra cho Diệp Hân mà quên mất điều mà mình đang giấu diếm.
Sau đó Diệp Hân phát hiện, thật ra Hiểu Huy đạt điểm 7, chứ không phải điểm 4 như nhỏ.
Trong lòng không thôi cảm kích vì cậu ấy đã dùng cách an ủi dễ thương như thế đối với nhỏ.
Hai đứa bắt đầu chơi thân với nhau từ lúc nào không biết.
Diệp Hân không còn chơi với Lập Khiêm nữa nên nhỏ cũng tránh mặt cậu ấy.
Trước đây cả hai cùng lúc đi học.
Lập Khiêm thường chờ rồi đưa nhỏ đi trên chiếc xe đạp của cậu ấy.
Vì thói quen này mà Diệp Hân vẫn chưa biết chạy xe.
Bây giờ nhỏ phải đi học bằng xe buýt.
Mấy hôm liền, một là nhỏ đi thật sớm, hai là nhỏ đợi Lập Khiêm đi rồi mới đi.
Nhưng hôm đó lại khác.
Vừa ra đến cửa đã gặp ngay Lập Khiêm đứng đợi.
Tất nhiên nhỏ không thèm nhìn Lập Khiêm mà cứ đi thẳng về hướng xe buýt.
- Hân! - Giọng lập Khiêm gọi vọng phía sau.
Nhỏ vẫn chăm chăm bước đi về phía trước - Mình xin lỗi .
Mình không cố ý – Giọng Lập Khiêm ngập ngừng vang lên , cậu dắt chiếc xe đạp đuổi theo phía sau.
Lần đầu Diệp hân dừng chân đứng lại, Lập Khiêm thấy nhỏ đứng lại, lòng bỗng thấy vui vì nghĩ nhỏ tha thứ cho mình.
Nhưng cậu không ngờ rằng Diệp Hân quay trở lại nhìn cậu bằng ánh mắt nảy lửa và lao về phía cậu như một ngọn lửng.
Nhỏ hung hăng đưa chân lên đạp mạnh lên chiếc xe đạp của lập Khiêm.
Lập Khiêm không nghĩ Diệp Hân sẽ hành động như vậy nên không hề phòng bị gì.
Chiếc xe đạp ngã cái rầm tiếp giáp mặt đất, để lại cho mặt đất những dấu ấn nặng nề.
Lập Khiêm cũng chới với ngã theo chiếc xe.
Diệp Hân có chút thỏa mãn, nhỏ phủi tay hất mặt nhìn Lập Khiêm nhăn nhó ngồi bệch dưới đất, nhỏ hất mặt tiếp tục bỏ đi.
Lập Khiêm nhìn theo bong dáng nhỏ thở dài, đứng dậy dựng xe lên.
Người ta nói, trời hại người, mình không sao.
Mình hại người, mình bị trời phạt.
Cho nên vì lo đắc ý mà nhỏ quên mất việc nhìn đường, cuối cùng khi gần đến trạm xe buýt thì nhỏ đạp phải vỏ chuối và tạo ngay một dáng chụp ếch có một không hai.
Điều thảm nhất chính là tất cả mọi người ở trạm xe buýt đều quay đầu nhìn tư thế chụp ếch hoành tráng của nhỏ và cười khúc khích.
Nhất là chiếc váy đồng phục của nhỏ theo đà gió thổi mà bay lên phía trên để lộ cái quần chip màu hồng nhạt của nhỏ.
Thật là mất mặt quá thể.
Cũng tại cái tên khốn kia, mới sáng sớm ra đường gặp hắn ta đúng là xui xẻo mà.
Xui xẻo hơn nữa là cái chân của nhỏ vì cú trượt lúc nãy mà nhức nhối.
- Không sao chứ - Giọng Hiểu Huy vang lên bên cạnh.
Nhỏ ngước đôi mắt đã kéo màn mưa, ngẩng đầu nhìn Hiểu Huy, thấy xấu hổ vô cùng.
Hiểu Huy vội đỡ nhỏ lên, lo lắng cúi xuống xem xét cái chân của nhỏ.
Tuy chân không sao nhưng đi lại có chút đau đau, nếu phải đứng chen chúc trên xe buýt, đảm bảo nhỏ sẽ thê thảm cực kì.
Mà nhìn lại, xe buýt cũng đã lăn bánh mất tiêu rồi.
Diệp Hân thở dài than trách cho số phận quá hẩm hiu của nhỏ.
- Để mình chở Hân đi.
- Vậy mình không khách sáo đâu – Trước đề nghị của Hiểu Huy, Diệp hân nghĩ ngay đến hiện tại của mình và việc nếu cứ đợi chắc chắn sẽ muộn học, sao phải rước khổ vào thân, vậy là nhỏ nhận lời ngay lập tức.
Hiểu Huy liền đèo nhỏ trên chiếc xe của cậu ấy, nhưng khổ nỗi chiếc xe của Hiểu Huy lại không có yên sau, nhưng đã lỡ đồng ý rồi, Diệp Hân đành phải ngồi lên xà ngang phía trước.
Hiểu Huy lập tức đạp xe chạy đi.
Chạy ngoài trời vào buổi sang có gió nhẹ đúng là thoải mái vô cùng, nhưng khổ nổi nhỏ lại ngồi trong long của hiểu Huy mới chết chứ.
Hiểu Huy cũng ý tứ cách xa nhỏ ra, nhưng mà như vậy tay lái của cậu ấy lại thường xuyên chệch hướng đi khiến đôi lúc nhỏ tưởng mình đang chơi trò chơi đếm thời gian té ngã.
Thật là khổ.
Việc Hiểu Huy chở nhỏ đến trường lần nữa gây chấn động cho mấy bà tám ông tám của trường nhất là lớp nhỏ.
Tai rĩ tai, truyền truyền…cứ thế truyền khắp nơi.
Nhỏ cũng chẳng buồn đính chính cho mệt xác, cây ngây không sợ chết đứng mà.
Vì lỡ rồi thì nhỏ cho lỡ luôn, để Hiểu Huy chở nhỏ về nhà.
Vậy là lại đồn tiếp.
Cụ thể tin đồn như sau: - Nhỏ Hân bị Lập Khiêm đá bèn quay sang cặp kè với Hiểu Huy ngay, Hiểu Huy ngốc mới đi quen nhỏ.
- Không phải đâu.
Người nhỏ Hân thích là Hiểu Huy.
Lá thư lần trước là viết cho Hiểu Huy.
Nhỏ sơ ý kẹp trong sách của Lập Khiêm, nên cậu ấy không biết mới lấy ra đọc giữa lớp như thế.
Thật ra Hiểu Huy cũng thích Diệp Hân từ trước rồi nên sau đó Diệp hân mới bày tõ rõ sự việc hiểu lầm đó, vậy là hai người quen nhau.
Tin đồn vẫn là tin đồn, Diệp Hân vẫn không vì vậy mà để mất người bạn tốt như Hiểu Huy được.
Hai người vẫn trò chuyện vui vẻ, không biết từ lúc nào Diệp Hân lại thấy Hiểu Huy khá giống Lập Khiêm.
Hiểu Huy gắn thêm một cái yên xe vào phía sau xe của cậu, ngày ngày chở Diệp Hân đi học và đưa nhỏ về nhà.
Cứ tưởng cả hai sẽ giữ tình bạn chân thành như thế đến một ngày, Hiểu Huy đưa cho nhỏ một tờ giấy.
“Anh muốn hỏi nhưng anh không hỏi Anh đà thay huyền đổi ngã Yêu không sắc yêu làm chi nữa Xem không ít, xem làm chi vậy” Nhỏ tất nhiên mù tịt mấy cái vụ này, hồi học đoàn, mấy cại vụ giải đáp thơ và mật khẩu nhỏ đều dốt hết.
Bởi vậy nhỏ liền chạy ngay đến nhỏ bạn thân của mình – Nhỏ Hằng, để nhờ nhỏ giải đáp giúp.
- Bà ngu quá, có vậy mà cũng không biết giải là sao – Nhỏ Hằng vừa liếc qua liền mắng nhỏ.
- Ừ tui ngu đó, bà khôn bà giải đi – Nhỏ bực tức gắt lên.
Nhỏ Hằng liền hắng giọng giải đáp: - Nghe nè.
“Anh muốn hỏi nhưng anh không hỏi” tức là chữ anh không có bỏ dấu hỏi sẽ ra chữ ANH “Anh đà thay huyền đổi ngã” tức là chữ đà bỏ dấu huyền thay bằng dấu ngã sẽ ra chữ ĐÃ - Bà thử giải tiếp coi – Nhỏ hằng nhìn nhỏ ra lệnh.
Diệp Hân gãi gãi đầu đọc: - “Yêu không sắc yêu làm chi nữa” nghĩa là chữ yêu không có dấu sắc sẽ cho ra chữ YÊU - Xem ra cái đầu của bà cũng không phải là ngốc – Nhỏ Hằng chế giễu một câu.
- Xí….
- Nhỏ trề môi tức tối rồi xem nốt câu cuối, nhưng nhỏ hoàn toán mít đặc luôn bèn ê chề chấp nhận sự khinh bỉ của nhỏ Hằng.
- “Xem không ít, xem làm chi vậy” .
Chữ ít đây có nghĩa là x đó bà, nghĩa là chữ xem bỏ chữ x sẽ ra chữ EM.
Toàn bài thơ này có nghĩa là ANH ĐÃ YÊU EM.
Một câu gây choáng voáng toàn phần.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!