Hai người đang đuổi nhau vòng vòng thì đột nhiên Diệp Hân khựng lại, bởi vì nhỏ nhìn thấy trước mặt nhỏ là Hiểu huy đang tay trong tay với Đổng Ngọc. Lập khiêm thấy sắc mặt nhỏ đột nhiên thay đổi, hơi ngạc nhiên huơ tay trước mặt nhỏ mấy cái rồi bèn nhìn theo ánh mắt của nhỏ. - Hóa ra là như vậy. Lập Khiêm liền nắm chặt tay nhỏ kéo lại gần mình, miệng cười hi hi chào hai người họ. Hiểu Huy hơi ngượng ngùng nhìn nhỏ, còn Đổng Ngọc thì cứ vênh mặt khinh bỉ nhìn nhỏ. Được đã vậy thì nhỏ cho biết tay. Giơ tay ôm lấy cánh tay Lập Khiêm, miệng mở rộng đến mang tai cười nhìn hai người kia vẻ khiêu khích: - Cũng đi chơi sao? - Tất nhiên rồi, hai tụi mình là quen nhau thật, chứ không phải chỉ là quen giả vờ như ai kia – Đổng Ngọc kênh kiệu đáp lời. - Ồ, quen giả vờ. Kiểu như là thế nào ta? Kiểu như được nắm tay người mà người khác thích, được gặp người mà người khác thích là vậy phải không ta – Diệp Hân cười cười ra vẻ suy nghỉ châm chọc lại. Nhỏ Hằng cũng đã nói với nhỏ, chắc chắn Đổng Ngọc quen với Hiểu Huy là vì muốn chơi khâm nhỏ. Chơi khâm nhỏ cái vụ bức thư tình lần đó nhỏ đã từ chối đưa giùm. Chuyện hai năm trước là như vầy. Ai ai cũng biết nhỏ với Lập Khiêm là bạn thân từ nhỏ với nhau, cho nên khi muốn tặng vật gì đó cho Lập Khiêm đều chạy đến nhờ cậy nhỏ đưa giùm, tất nhiên nhỏ vô cùng vui vẻ nhận lời vì sau đó, nhỏ được hưởng lợi mà. Chỉ có điều, nhỏ chưa từng thấy ai gởi nhỏ thư tình cả, cho nên khi Đổng Ngọc gửi nhỏ thư tình đưa giùm cho Lập Khiêm, ban đầu Diệp hân nhận lời. Nhưng ngay sau đó, Diệp Hân nhận ra tình cảm của nhỏ đối với Lập Khiêm không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa rồi. Cho nên nhỏ đã quyết định trả lại cho Đổng Ngọc. - Xin lỗi bạn, mình không thể đưa giúp bạn lá thư này được. Bạn hãy tự đưa đi. - Tại sao? – Đó là câu hỏi của Đổng Ngọc khi nhỏ trả lại bức thư. - Vì mình phát hiện, mình cũng thích bạn ấy – Nhỏ đã trả lời thành khẩn với Đổng Ngọc như vậy. Đương nhiên sau đó, nhỏ cũng quên béng luôn Đổng Ngọc lớp 8B là ai. Chỉ có điều nhỏ không ngờ là cô bạn này lại thù dai như vậy, ra tay cướp mất Hiểu Huy của nhỏ. Và theo ti tình báo chắc chắn của nhỏ Hằng, Đổng Ngọc vẫn còn rất thích Lập Khiêm, mấy ngày trước còn thỏ thẻ với các bạn của mình là mãi mãi thích Lập khiêm, ấy vậy mà đột nhiên cướp đi Hiểu Huy của nhỏ trong tích tắc. vậy nguyên nhân duy nhất chỉ có một: Chính là trả thù nhỏ về vụ bức thư tình kia mà thôi. Đúng là nhỏ mọn mà. Nghĩ đi nghĩ lại, Đổng Ngọc phải cám ơn nhỏ mới đúng. Nếu như nhỏ đưa thư của Đổng Ngọc cho Lập Khiêm thì chắc chắn cô ta sẽ trở thành trò cười trước toàn trường chứ không phải nhỏ. Vậy mà còn lấy oán báo ơn. - Vậy thì sao, hết chương trình thì ai kia cũng bị đá thôi mà – Đổng Ngọc nhếch môi cười châm chọc nhỏ. Đây chính là hiện thực phủ phàng mà. Chính xác là khi hết chương trình, nhỏ và Lập Khiêm lại tiếp tục xa nhau. Nhỏ đuối lí không còn gì để phản bác, chỉ có thể tức giận nhìn vẻ đắc ý vô cùng của Đổng Ngọc. - Nếu như không phải giả vờ thì sao? – Lập Khiêm đột nhiên lên tiếng sau những phút giây im lặng ban đầu. Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cậu ấy. Lập Khiểm mĩm cười quay sang nhỏ khe khẽ nói: - Nếu tui nói, người tui thích là nhỏ ngốc bà thì sao? Oa. . oa…từ lúc nhìn thấy Hiểu Huy, nhỏ cảm thấy rất ư là buồn, nhưng còn buồn hơn khi nhìn vẻ đắc ý của Đổng Ngọc. Bây giờ Lập Khiêm lại lên tiếng giải vây cho nhỏ, thật là khiến nhỏ cảm động đến phát khóc. Đây chính là lời tỏ tình của hoàng tử trong truyền thuyết có phải không ta. Mặc kệ là thật lòng hay giả dối, nhỏ tất nhiên là phải hưởng thụ trước cái đã, phải làm cho Đổng Ngọc mất mặt mới hả giận. Nhưng khoan, Lập Khiêm hỏi nhỏ là thì sao? Vấn đề là thì sao? - Thì ông sẽ làm con chó con chứ sao – Đầu đang nghĩ, miệng nhỏ đột nhiên buộc ra thành tiếng. Sau câu nói của mình, nhỏ đột nhiên như bị sét đánh. Trời ạ! Cái miệng quạ của nhỏ vừa nói gì vậy chứ. Tình hình này mà nhỏ còn nhớ tới cái vụ đánh cược, xem ra trong tìm thức của nhỏ khát khao giành thắng lợi trước tên sao chổi này rồi. Haiz…. . Nhỏ nghĩ, lần này thì tiêu rồi. Lập Khiêm đang giúp nhỏ đỡ mất mặt mà nhỏ lại đối với hắn như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ thấy chết không cứu cho mà xem, trở mặt không nhận người ngay lặp tức. - Ừ! Mình chấp nhận làm con chó con – Lập Khiêm không hề giận vì câu nói của nhỏ, mà còn gật đầu xác nhận ngay. Tay vẫn siết chặt tay nhỏ “Không phải chứ” – Nhỏ vô cùng ngạc nhiên nhìn Lập Khiêm không chớp chớp mắt , vậy mà tên này cũng không giận à. Xem ra hắn ta quyết tâm ra tay vì nghĩa rồi. Nhỏ nhìn Lập Khiêm đầy cảm kích. - Đi thôi – Hiểu Huy nhìn cảnh tưởng Lập Khiêm và Diệp Hân mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau âu yếm thì kéo tay Đổng Ngọc bỏ đi. Từ đầu tới đuôi, cậu chẳng muốn gây sự chút nào hết. Nhìn hai người kia bỏ đi, hai người mừng thầm cùng thở ra một hơi. Nhưng ngay sau đó… - Bà đừng có tưởng thiệt nha, tui chỉ sợ là bà khóc lóc ầm ĩ khiến mọi người hiểu lầm tui ăn hiếp bà mới lên tiếng giúp bà như vậy. Chứ kẻ phả là con chó con là bà. Biết ngay mà, cái tên khốn thù dai này, làm sao mà chịu bỏ qua cho nhỏ đơn giản như vậy chứ. - Để rồi xem, ai sẽ làm con chó con. - Hứ …- Cả hai đồng loạt hất mặt, không ai chịu thua ai. Xoay lưng bỏ đi theo hai hướng, đường ai nấy đi. Nhưng, chưa được hai bước, cái bụng của nhỏ róe lên ầm ĩ như sấm vang chớp giật, người cách xa 10 bước còn có thể nghe thấy nữa là huống gì Lập Khiêm. - Đi ăn thôi – Lập Khiêm lắc đầu chịu thua cái bụng của nhỏ chép miệng nói. Cả hai đi ăn một bụng đùi gà rồi lại quyết chiến cá viên chiên, cuối cùng thì giành nhau ăn viên cá viên chiên cuối cùng chí choé. - Không được rồi, em không nhịn cười được với hai đứa này – Anh quay phim từ xa nhìn cảnh hai đứa giành ăn mà cười đến gập người, run run tay cầm máy quay. - Chúng ta chịu khó như vậy, chương trình mới hay. Chứ cứ đi theo kịch bản riết, sói mòn đến nhàm chán – Đạo diễn cũng không nhịn được cười nói. “ Mẹ mua cho em con heo đất…. . ” Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Diệp hân, nhỏ khổ sở mò mẫm điện thoại trong cơn mê. - A lô …. - Mau dậy đi , tập thể dục. Nhanh lên, nếu không bà sẽ là con chó con vì thua cuộc – Giọng Lập Khiêm oang oang lên rồi nhanh chóng tắt máy không để nhỏ kịp có lời nào hết. Mắt nhắm mắt mở, nhỏ nhìn đồng hồ . Mới có 4h30 sáng. Hôm qua thì 6 giờ, hôm nay thì 4h 30, cái tên khốn này, không định cho nhỏ ngủ mà. Định cho nhỏ bị hết sức lực mà thua cuộc à. Đừng hòng…. ai là con chó con còn chưa biết. Nhỏ lao nhanh đi vệ sinh rồi thay đồ bước ra ngoài. Đúng là cần rèn luyện sức khỏe và tinh thần để chiến đấu. thể dục thôi. Nhưng …. - Thật là chán, nhìn xem, con nít lên ba còn khỏe hơn bà – Lập Khiêm nhìn bộ dạng thở hồng hộc như chó khát nước của nhỏ, mỗi tội không thè lưỡi chê bai. Lâu rồi nhỏ không chạy bộ, vừa chạy được một chút đã sốc hông rồi. - Đứng tại chỗ tập đi. Một hai…một hai …. - Lập Khiêm chán chường nhìn nhỏ bảo. …. - Cúi sát người xuống…. . xoay mạnh lên …- Lập Khiêm không ngừng le hét uốn uốn nắn nắn thân hình cứng đơ của nhỏ. Cha mẹ ơi…tập thể dục thật sự là như thế này sao. Xương nhỏ muốn gãy ra thành từng mãnh luôn rồi. Huhu. - Gỗ mục không thể đục đẽo được mà …. . - Lập Khiêm chắc lưỡi than thở. - Kệ tui…. mắc gì tới ông. Tự nhiên lôi tui đi tập thể dục là sao – Nhỏ bực tức gắt ầm lên. - Tui phải rèn luyện sức khỏe còn chạy đi mua hoa tặng bà chứ - Lập Khiêm cười gian trả lời – Mà chạy một mình buồn, cho nên bà phải chạy cùng với tui. Má ơi ! Cứu con với. Thì ra mưu kế của nhỏ phản lại nhỏ rồi. Cuối cùng, Diệp Hân lê thân thể rã rượi đến trường. Nhỏ uể oải nằm trên mặt bàn, thì nhỏ Hằng chạy vào la lớn: - Chạm vạch rồi. - Chạm…cái gì chạm. . đâu đâu…. - Nhỏ hết hồn tưởng chuyện gì, vội ngốc đầu dậy nhìn ngang ngó dọc hỏi. - Thì cái bầu chọn của bà đó. Nó chạm vạch rồi, 100% luôn. haha – Nhỏ Hằng phấn khích đáp. - Bầu chọn cái gì? – Nhỏ ngơ ngác hỏi. - Thì bầu xem bà có được yêu thích hay không đó. Màu đỏ là ghét, màu xanh là thích, màu vàng là bình thường. Tối qua đã chạm vạch nhanh chóng luôn. - Vậy hả. Hehe …. - Biết ngay mà , tuy nhỏ đưa tấm hình bình thường nộp cho họ làm quảng cáo, nhưng với sắc đẹp tiềm ẩn của nhỏ, mọi người chắc chắn đã nhận ra. Cho nên mới có một ngày mà đã chạm vạch 100% rồi. - Ừ, nguyên một đường đỏ luôn – Nhỏ Hằng dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt nhỏ. Diệp hân tức muốn hộc máu nhìn đứa bạn của mình. Nhỏ bị người ta ghét mà đứa bạn thân lại cười tươi khoái chí như vậy. Xem ra nhỏ nhận lầm bạn, chơi lầm người rồi. Khổ sở cứ thế tiếp diễn…. hết một tuần, mỗi ngày bỏ ra hai tiếng đồng hồ quay hình…. cuối cùng chương trình đầu tiên cũng lên sóng.