Bốn ngày sau, bệnh viện Celestial. Hơn hai giờ khuya, dãy hành lang vắng lặng mang theo tiếng bước chân dồn dập, dựa vào số phòng bệnh nhân, một người đàn ông trung niên tiếng tới mở cửa. Trước đó, nhận được tin nhắn từ bệnh viện gửi đến tìm người thân của bệnh nhân. Vừa nhìn dòng tin và tấm hình, ông ta đã nhận định rõ đây là đứa con gái của mình. Hiện trạng khai báo, não bộ bị ảnh hưởng tê liệt, tinh thần không ổn định. Lúc mở cửa, phía bên trong, Khê Nguyệt vẫn chưa thể ngủ, thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân ngồi thẫn thờ nhìn ra bầu trời bên ngoài. Khoảnh khắc nghe tiếng cửa phòng vang lên, trong ánh mắt cô ánh lên tia sáng lấp lánh, trên gương mặt lúc đầu vài phần nhợt nhạt, toàn bộ đều bị thay thế khi nghe thanh âm tưởng chừng như là hy vọng này. “Là anh sao, em biết anh sẽ không bỏ em mà!”Đứng hướng ngược sáng, thân hình ông ta cao ráo, lại chẳng thể trông rõ mặt. Khê Nguyệt vội vàng muốn tiến lại gần. Thế nhưng, ngay khi nhận dạng rõ ràng, Khê Nguyệt vội vàng lùi dần ra phía sau cảnh giác. Người này, không phải Lôi Nghị Tước chồng cô!“Ông là ai?”Khê Trường nhíu mày nhìn đứa con gái của mình, ông ta có vài phần nghi hoặc. Lập tức tiến lên phía trước thăm dò. “Con không nhận ra ta sao?”“Ông là ai?” Cô một lần nữa, cứ thế lặp lại câu hỏi, giọng nói không tự chủ mà run hơn. “Ta là người nuôi nấng con. ”Vừa nói, Khê Trường từng bước tiến lại gần, dưới ánh trăng sáng bên ngoài, nếp nhăn trên gương mặt ông ta hiện rõ mồn một. Khê Nguyệt nhìn ông ta dần tiến lại gần phía mình, dường như trở nên kích động hơn. Cô vội vàng cầm lấy một chiếc gối, cứ thế ném vào mặt ông ta, thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân run lên bần bật mà khóc òa, cứ thế lùi dần về sau. “Không được lại đây, tôi không quen ông!”Khê Trường đứng lặng người, trong ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ khó mà che giấu. Nhìn lại tờ giấy phán đoán bệnh tình Khê Nguyệt trong tay, ban đầu còn cho rằng là một màn kịch. Nhưng hiện trạng của Khê Nguyệt hiện tại, rõ ràng không có ý nào là giả. “Ngốc thật, vừa hay đúng ý. ”Ánh mắt ông ta lạnh đi vài phần. Cứ thế, xoay người rời đi. Thậm chí, lúc rời khỏi, còn để lại một số tiền lớn trong tay y tá canh phòng. Mục đích vốn không hề tốt đẹp, muốn đem Khê Nguyệt đến bệnh viện tâm thần, ký giấy xác nhận bệnh tình của bệnh viện, đồng thời có cả sự đồng ý từ gia đình. Chỉ trong vài ngày sau, khắp thành phố Trùng Khánh nhận được nguồn tin tức lớn. Tập đoàn Thương Hạn dưới tay Khê gia, vị trí tổng giám đốc của Khê Nguyệt đổi chủ, thiếu gia trưởng con trai của Khê Trường lẫn phu nhân Doanh Uyển là Khê Hàm lên đảm đương vị trí. Theo nguồn tin nhận được, đại tiểu thư Khê Nguyệt sau vụ thu mua mảnh đất phía Tây, tình huống dẫn đến đột ngột sạt lở, cứ thế bị thương, ảnh hưởng não bộ mà trở nên ngu ngốc. Khi nhận giấy từ bác sĩ đã hơn một tuần, bệnh tình trở nặng, yêu cầu chuyển đến viện tâm thần điều trị. Dù nhiều nguồn lực lớn nể phục và coi trọng cách làm việc của Khê Nguyệt, nhưng tình thế trước mắt đã không thể vãn hồi, tài năng Khê Nguyệt, chỉ có thể chôn vùi lại. …Mối quan hệ người Khê gia nhìn vậy, thực chất phức tạp vô cùng. Khê Trường kết hôn với đại tiểu thư Lục Dao, nhưng trên căn bản, hôn nhân không đến từ tình cảm. Khoảng thời gian đó, Khê gia gặp khủng hoảng lớn sau khi tranh đấu với người của Lôi gia, vì muốn cứu vớt tập đoàn, ông ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ đem tài sản của Lục thị bù vào. Đây vốn cũng chính là tiền đề của cuộc hôn nhân. Thời điểm hạ sinh Khê Nguyệt không bao lâu, phu nhân Lục mắc bệnh nặng lại khó sinh, cũng chẳng thể có thêm một đứa trẻ nào. Đỉnh điểm là khi phu nhân Lục qua đời, tài sản kế thừa, một tay được để lại cho Khê Nguyệt. Bởi chung sống lâu, Khê Nguyệt biết được tính tình người được gọi là cha của mình, ông ta muốn cô ký giấy giao lại tài sản Lục gia vào tay ông, đồng thời chấm dứt mối quan hệ. Thế nhưng Khê Nguyệt kiên quyết không chịu, vẫn dựa vào một số thành phần chống lưng cho mình là người của Lục gia để bảo toàn sự phản đối. Khê Trường nhận thức tình hình bản thân không có lợi khi nghĩ đến thảm cảnh chống đối Lục gia. Thế nhưng ông ta là một kẻ thức thời, nhận thấy rõ trên người Khê Nguyệt có tài. Vì vậy dù không phục, vẫn để Khê Nguyệt chỉ mới mười chín tuổi theo bên cạnh, từng bước nuôi dạy truyền đạt kiến thức, cho đến khi cô đem một nửa quyền hành tập đoàn Thương Hạn giao lại là vị trí tổng giám đốc. Cốt yếu muốn để Khê Nguyệt tin tưởng ông ta, rồi từng bước dụ dỗ cô giao lại tập đoàn đang thời kỳ hưng thịnh nhất. Vốn dĩ một tập đoàn, việc để một người phụ nữ lên lãnh đạo đã là một vấn đề nghiêm trọng bị phản đối khá nhiều, gây tranh cãi với không ít các nhà đầu tư lớn bởi sự phân biệt nữ giới. Nhưng năm đó, Khê Nguyệt vẫn khẳng định vươn lên mà đứng đầu, dùng thực lực bản thân chứng minh khi đưa Khê gia phát triển, vì vậy mới miễn cưỡng đảm nhiệm được vai trò tổng giám đốc của tập đoàn Thương Hạn. Cho nên, dù không ở cương vị chủ tịch, lợi ích mang về cho tập đoàn Thương Hạn tính đến nay tròn mười năm đã chiếm rất cao. Hiển nhiên, Khê Trường từ rất lâu đã có con riêng, nay ông muốn lấy lại toàn bộ tập đoàn Thương Hạn ở thời kỳ hưng thịnh nhất để giao lại con mình. Điều đầu tiên cần làm, chính là loại bỏ Khê Nguyệt. Thế nhưng Khê Trường chưa kịp ra tay, Khê Nguyệt đã thật sự gặp nạn. Đây cũng được xem như, trời cao cũng giúp ông ta một tay.