12 Chòm Sao Và Bộ Tộc Người Sói

Chương 16: Tuần trăng mật kết thúc

07-11-2024


Trước sau

Thiên Bình đứng ngoài lang can đã được một lúc lâu.
Không hiểu sao cô cứ thấy nôn nao trong người.
Gió lạnh từ biển vào cũng không ngăn được ngọn lửa nhỏ này.
Thiên Bình lắc lắc đầu.
Có lẽ là do cô muốn giảm cân nên bỏ bữa tối, nên bụng mới cồn cào lên thôi.
Đang bận hưởng thụ gió lạnh từ biến thổi vào thì cô bỗng thấy bên cạnh mình có người khác lại gần.
_Sao anh chưa đi ngủ?-Cô hỏi.
_Tôi xử lí công việc vừa xong nên ra hóng gió chút.
-Ma Kết nhẹ nhàng nói.
Lại hỏi:_Mà sao cô cũng chưa ngủ? Cô cũng có bận gì đâu?Thiên Bình trầm ngâm một chút rồi nói:_Chiều nay, tôi gặp 1 người lạ.
Tôi ...
_Nam hay nữ?-Ma Kết hỏi ngay tức khắc.
Thiên Bình không hiểu lắm đáp lại.
_Là Nam! Nhưng mà để tôi nói hết câu đi đã!-cô hơi gắt lên còn mặt Ma Kết thì hơi xám lại-Rõ ràng là tôi chưa từng gặp anh ta nhưng tôi lại cảm thấy anh ta rất quen thuộc.
Dù là gặp lần đầu nhưng không hiểu sao tôi lại cứ có ác cảm như là thù địch với anh ta vậy.
Cô nói xong quay qua nhìn thấy Ma Kết bỗng dưng vui vẻ hẳn.
Ma Kết không cảm thấy điều này có gì kì lạ nhưng nhìn biểu cảm khó hiểu của cô, anh cảm thấy mình hơi...
hớn hở quá.
Khẽ ho, anh nắm lấy vai cô và nói:_Không sao, thấy ghét thì không cần nhớ tới nữa.
Ma Kết đẩy cô vào trong phòng.
_Đi ngủ đi ngủ nào.
Vì là phòng giường đôi nên ý nghĩ đẩy cô vào phòng của anh hoàn toàn trong sạch.
Huống hồ sau lần chơi dại kia, anh phải phấn đấu hết mình vì một tương lai hạnh phúc sau này nha.
Thiên Bình chớp mắt một cái rồi leo lên giường ngủ.
Ừm, mong là vô tình.
"_Thiên...
chào cô!- nam nhân lịch thiệp lại gần cô bắt chuyện.
_Chào anh.
- Cô đáp lại.
Nhưng nam nhân trước mắt lại nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Dường như muốn tìm trên người cô điều gì đó.
_Cô không nhận ra tôi?-anh ta dè chừng hỏi.
_Tôi từng gặp anh sao?-Cô thực sự không nhớ đã gặp người này lần nào.
Anh ta lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Mà cô thì không thích ánh mắt này.
Nó gợi lên cho cô một cảm xúc khó hiểu.
Dường như là căm ghét.
Quái! Cô chưa từng cảm thấy điều này trước đây khi đối diện với người khác.
Cho dù là chị em nhà Vũ gia cũng chưa từng "ghét" đến như vậy.
Chỉ hơi bực mình vì nói chuyện với họ như nói chuyện kẻ với không não.
Lại nói cô không muốn anh ta dùng ánh mắt đó nhìn cô bèn hỏi:_Sao anh nhìn tôi mãi vậy?_Không có, chỉ cảm thấy mắt cô thật đẹp.
-Đôi mắt naỳ màu vàng kim, không phải màu tím.
_À, trông tôi quen lắm sao?_Cô thực sự rất giống 1 người quen của tôi, nhưng có lẽ tôi nhầm.
-anh ta cười khẽ rồi bỏ đi.
"**********Xử Nữ nhìn chòng chọc đầy hận thù nam nhân trước mắt.
Kẻ truyền tin cho phản quân là hắn.
Hắn lừa cô, hại cô gián tiếp giết cha mẹ cô.
Bỗng dưng cô lại ngửi thấy mùi khói.
Mùi khói của thù hận.
Mặc cho ánh nhìn của cô có chứa lửa thù bao nhiêu, anh ta vẫn nhìn cô bình thản.
Cô chán ghét xoay mặt đi.
_Chiều nay anh đã gặp công chúa.
Người vẫn còn sống.
Sống rất tốt nhưng lại không nhận ra anh.
Chuyện này là do em đúng không? Tướng quân phu nhân cũng là nòi pháp sư mà?Phải! Mẹ cô-Lương Nguyệt Tịch , là người kế thừa của Lương tộc-một dòng tộc nổi tiếng về tiên tri và thuật thôi miên.
Mà chính cô cũng đã dùng thuật thôi miên đã xóa kí ức của Thiên Xứng để cô ấy trở thành Thiên Bình như ước nguyện cuả Nữ Hoàng.
Ở Black Rose thuật thôi miên được sùng bái rất cao.
Những người biết bùa phép hay thôi miên đều rất được trọng dụng.
Chứ đâu phaỉ tự nhiên chỉ vì 1 lời nói của 1 nhà tiên tri mà công chúa của bộ tộc bị đối xử như cỏ dại.
_Phải là tôi.
-Cô hít một hơi rồi quay lại đối mắt với hắn-Thế nào? Lại định quay trở về để báo cáo cấp trên rằng 3 người bọn tôi còn sống và hiện tại đang ở cùng 5 bộ trưởng của Light Wolf sao?_Anh không có ý đó!-Tam Phúc cuí đầu.
Cô cười mỉa rồi bất chợt lại nghe tiếng của anh ta.
_Thất Nữ, anh vẫn còn thích em! Suốt 10 năm nay chưa từng dừng lại.
Cô khựng lại.
Bây giờ nói câu này để làm gì? Còn giá trị ư?_Tiếc là, tôi không còn thích anh nữa.
10 năm qua nó cũng trôi đi theo thời gian rồi.
Huống hồ, bây giờ tôi không chỉ không phải là Thất Nữ, tôi là Xữ Nữ, vợ hợp pháp của Kim Ngưu, bộ trưởng nông nghiệp của Light Wolf.
Cô giơ ngón tay đeo nhẫn cưới mà ở hôn lễ Kim Ngưu đeo cho cô lên.
Viên đá trên nhẫn sáng loá, hình như ánh lên ánh sáng nhức nhối.
Tam Phúc đờ người.
Rồi lại chợt nhận ra, hắn mất đi quá nhiều.
_Xin lỗi!10 năm rồi.
Cô ra đi tới 10 năm rồi nhưng vẫn không quên hắn.
Càng không quên lí do vì sao họ lại trở mặt thành thù như ngày hôm nay.
Hai từ "xin lỗi" càng không thể nào sửa lại lỗi lầm và đưa họ trở về quá khứ, cái thời gian tốt đẹp ngày đó nữa rồi.
Mà chính cô, cũng không trở laị làm một Thất Nữ ngây thơ, trong sáng năm đó.
Hắn cũng chẳng còn là anh Phúc hiền lành trong mắt cô nữa rồi.
Hết thảy đều thay đổi.
Cô lạnh lùng bỏ đi.
Tam Phúc tim như thắt lại.
10 năm trước, có phải cô cũng nhìn hắn bỏ đi lạnh lùng từ phía sau thế này không? Có phải cô cũng đau lòng như hắn bây giờ không? Hắn hối hận rồi.
Nhưng hối hận thì có ích gì? Cô cũng không tha thứ cho hắn.
Hắn cũng không tha thứ cho chính mình.
Bởi vì, lưỡi kiếm ngày đó xuyên qua người Lương Nguyệt Tịch chính là của hắn.
Hắn không chỉ gián tiếp hại cô đến như hôm này mà còn là nguời trực tiếp giết mẹ của cô.
Đời này của hắn hối hận nhất chắc cũng là lưỡi kiếm kia.
Nhưng hình như hắn vẫn còn muốn níu keó chút gì đó ở quá khứ.
_Em...
-Đừng đi? Trở về? Hình như hắn sực nhớ ra hắn là người bảo cô đi đi.
Không chờ câu nói có tiếp tục hay không Xử Nữ đã hét ầm lên:_Ngưu! Ngưu! Có ăn trộm.
Cứu!Kim Ngưu từ đâu lại chạy ra gần như ngay tức khắc.
Tam Phúc gần như tỉnh ngộ.
Hắn hiểu.
Cô không còn coi hắn là anh Phúc nữa rồi.
Hắn lập tức rồi.
_Đâu ai cơ? Thằng nào?-mắt ngó nghiêng không thấy ai anh dàu mặt nói-cô xạo tui!_Ừ! Tôi xạo đấy! Xin lỗi!-Cô mỉm cười.
Kim Ngưu bất mãn.
Anh đang lọ mọ coi có gì lót dạ đêm khuya không lại bị cô kêu ầm ĩ xách cổ lên.
Tưởng có trộm thật chứ! Nhưng mà ban nãy nghe cô gọi anh hơi lạ.
Không phải Kim Ngưu mà là...
Ngưu Ngưu thì phải.
Hơi lạ tai! Nhưng mà ...
anh muốn nghe lại.
Có điều nên nói thế nào để cô gọi lại nhỉ? Nói trực tiếp? Thôi ngại lắm.
Đường đường là con trai mà lại nói mấy câu đó ngại chết đi được.
Nhưng mà có 1 cái tên thôi mà, hít 1 hơi rồi anh giả bộ lơ đễnh:_Ban nãy cô nói gì ấy nhỉ?_Tôi.
.
xạo đó!-Xử Nữ ngượng ngùng gãi gãi má.
Nghĩ bụng chắc Kim Ngưu tính mắng mình việc cô xạo sự việc có ăn trộm.
Ngưu giật giật lông mày.
Anh nghe được cái đó rồi nhưng mà trọng điểm là cái trước nó cơ, trước câu đó ấy.
Anh nói cụ thể hơn:_Ý tôi là ban nãy cô gọi tôi là gì?Hửm? Cô gọi là gì nhỉ? Hình như không phải Kim Ngưu mà ...
.
chết chưa...
hình như cô chỉ gọi là Ngưu thôi thì phải.
Vậy là bất lịch sự đúng không? Hông lẽ anh ta tính xử lí cô vụ này??? Cô chỉ bất cẩn một chút thôi mà.
Xử Nữ nhanh miệng trốn phắt đi:_Tôi gọi anh như bình thường mà!Nói xong cô quay đi xuống bếp tìm Cự Giải.
Ngại chết mất.
Cô chạy biến đi để trơ lại Kim Ngưu ngơ ngác.
Chạy nhanh vậy để làm gì? Cũng chỉ là caí tên thôi mà.
Không gọi thì thôi, làm người ta cụt hứng.
Ngưu Ngưu trề môi một cái, giận dỗi qua phòng Song Tử kiếm chuyện.
Vì Sư Tử không có nhà (hiện đang ở ngoài với Bảo Bình), Ma Kết hẳn đang trong phòng với Thiên Bình, Thiên Yết thì khỏi hỏi, đương nhiên là ở cạnh Song Ngư rồi.
Mà 2 thằng đó lại không thích người khác chen vô vợ chồng họ nên đi tới chỉ có tìm chết.
Vẫn là đi kiếm Song Tử là tốt nhất.
Ở đây không có Vũ Nguyệt lầu, anh mới không sợ nó đã đi tìm gái.
*****Xử Nữ chui xuống bếp tìm cốc nước.
Lại thấy Cự Giải đang lụi cụi với chảo chuối sên.
Cô tò mò cầm li nước lại hỏi:_Mai có bánh chuối nướng hả cậu?_Ừ, tớ định pha cả trà trái cây nữa.
Ở đây là khí hậu nhiệt đới trái cây nhiều lắm, tiếc là không có ai ăn nên nói Song Tử đem về nấu.
-Cự Giải vừa đảo táo vừa nói.
Ngày hôm trước cô thấy có nhiều loại trái cây rõ là tươi mọc rất nhiều ở phía bìa rừng ven biển phía Nam cách họ 200m mà lại không có ai ăn thậm chí là vô chủ nên mới nói Song Tử lấy một ít đem về.
Bữa giờ ăn toàn bơ sữa với thịt, ít rau củ và trái cây nên cô cũng khó chịu.
Mà biết sao được, vì bọn cô là loài người, ăn thịt sống không quen nên phải tìm cách mà nấu nó lên.
Bên hội nam cũng cảm thông cho bọn cô mới để di chuyển những loại thực phẩm ở thế giới con người vào cho các cô 2 lần 1 tháng.
Nhưng sau khi thấy đồ ăn nấu lên đều ngon liền mạnh tay chuẩn bị thật nhiều nguyên liệu cho cô nấu.
Tuy vậy, rau củ với trái cây vẫn là di chuyễn khó khăn vì dễ hư và dập.
Bây giờ lại có sẵn đồ ngon cô phải thưởng thức chứ.
Xử Nữ nghe mùi chuối bốc lên thơm phức thì ngây ngất.
Thơm quá là thơm! Cô nhấp 1 ngụm nước rồi hỏi:_Sao cậu không ở trong phòng với Song Tử? Cứ lụi cụi làm gì?_Chẳng phaỉ cậu cũng vậy à?-Cự Giải hỏi khiến Xử Nữ gãi đầu ngượng ngùng vội chữa cháy:_Tớ khác cậu mà!_Vâng! Chị Xử nói gì cũng đúng!-Cự Giải bĩu môi làm mặt quỉ trêu cô.
Xử Nữ đánh 1 cái tay bạn.
Rồi cả 2 cười xòa.
_Mùi gì thơm vậy?-Bảo Bình hí hửng từ bên ngoài chạy vào, theo sau là Sư Tử-Oa bánh chuối hả?Ngon nha, ngon nha.
_Đi đâu mà lâu vậy?-Xử Nữ hỏi.
_Lâu gì đâu nào! À mà Thiên Bình đâu?-Bảo Bình hỏi, ánh mắt có chút lạ thường.
Xử Nữ vốn tinh ý liền biết có chuyện xảy ra.
_Đi, đi tìm mẹ trẻ ấy nào!-Xử Nữ kéo tay cô đi lên lầu.
2 người họ chạy lên phòng rồi khóa chặt của lại.
Xử Nữ nói ngay lập tức:_Tớ đã gặp Tam Phúc.
Hắn vừa tới đây.
_Tam Tâm cũng vừa tìm tới tớ.
-Bảo Bình rũ mắt xuống, hơi sầu não nhưng sau đó ngẩng mặt lên nhìn la phông nói tiếp-Suýt nữa thì bị bắt đi may mà Sư Tử tới.
Xử Nữ nhìn bạn, biết cô ấy trong lòng khó chịu lắm khi nhớ lại truyện cũ.
Nhưng biết an ủi thế nào khi chính cô cũng vậy mà.
2 người cứ thế mà im lặng.
Bảo Bình ngẩng mãi cũng mỏi cô nên đổi tư thế ngồi nghiêm túc trước mặt Xử Nử nói:_Chúng ta bị lộ hành tung rồi.
Hiện tại vị trí của bên hội chồng của chúng ta chưa vững vàng, chúng ta vừa kết hôn cũng chưa thể có căn cơ trong bộ tộc, khó mà bảo vệ được cậu ấy.
Thậm chí còn có thể liên lụy tới các bạn.
_Tớ hiểu, nhưng làm thế nào được.
Chúng ta vừa thành hôn chưa được bao lâu.
Nếu có hành động lỗ mãng cũng sẽ gây ra nhiều phiền toái.
Thậm chí bên Light Wolf cũng có thể nghi ngờ chúng ta.
-Xử Nữ cau mày nghĩ.
Baỏ Bình ghét bỏ hiện tại úp mặt xuống gối, phụng phịu:_Vậy bây giờ phải làm thế nào?Xử Nữ nghĩ một hồi rồi thở dài nói:_Án binh bất động vậy! Dù sao bây giờ chúng ta cũng là phu nhân bộ trưởng, không dễ diệt trừ như 3 đứa nhóc ngày trước, bọn họ cũng không tùy tiện xử lí chúng ta.
Trước khi có động tĩnh gì bên họ, chúng ta không được phép làm càn.
Nếu đả thảo kinh xà thì sẽ là phiền phức lớn.
Bảo Bình gật đầu, bật ngón cái lên:_Ý hay, mấy lúc này vẫn là cậu đáng tin nhất!_Thuốc của cậu vẫn điều chế được chứ?-Xử Nữ hỏi ngay.
_Vẫn được, vẫn có thể giúp chúng ta che giấu màu mắt cũ.
-Bảo Bình nói.
_Sau này bắt được chúng ta cứ lấy maù mắt ra làm bằng chứng.
Không thừa nhận xem họ làm gì chúng ta.
-Xử Nữ bĩu môi đứng lên tính đi ra khỏi phòng.
Bảo Bình cười phì rồi lăn trên giường làm nũng:_A a a, bế tớ xuống đi, nghĩ nhiều quá mệt quá à!Nhớ ngày xưa hình như bây giờ chỉ có cô làm nũng thôi mà bây giờ ngược lại.
3 người bọn cô ai cũng thay đổi.
Cô từ cô bé ngây thơ thích cười hay làm nũng thì lại trở nên cầu toàn, sắc bén trong cách hành xử và đoán ý người qua biểu cảm.
Bảo Bình thì từ nghiêm túc cũng trở nên đáng yêu, bắt đầu biết nói đùa và nói những câu khiến người khác chạy theo tư duy của cổ không kịp.
Thiên Bình từ lầm lì, ít nói cũng đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Nhìn về một mặt nào đó, họ của bây giờ cũng không tệ.
Lại nhìn dáng vẻ của muốn ăn đòn của Bảo Bình cô hỏi:_Để tớ kêu chồng cậu lên bế cậu xuống nha.
_Thôi khỏi, người ta tự đứng dậy.
-Bảo Bình chu mỏ bất mãn rồi đi xuống.
Cô tự đi được, khỏi thèm bế.
2 người vô tư đi xuống.
Cự Giải đang nướng bánh hoỉ:_Tưởng 2 cậu kêu Thiên Bình?_Ừ!-2 nàng hồn nhiên đáp.
_Thế Thiên Bình đâu?Hửm? Hình như bọn cô quên gọi rồi.
Bảo Bình nhanh miệng:_Cậu ấy ngủ rồi?_Vớ vẩn, tớ đằng sau cậu nè!-Thiên Bình mặc bộ pijama đứng sau 2 cô gái làm họ giật mình.
_Thấy đèn không sáng tưởng cậu ngủ rồi!-Nãy Xử Nữ cũng nhớ là phòng cô ấy tắt điện rồi bèn hỏi.
Thiên Bình dẫu môi lon ton nhảy từng bậc cầu thang nói:_Mùi bánh thơm thế này tớ ngủ kiểu gì đây? Aiza, cậu làm tớ đói bụng quá Cự Giải ơi!_Bánh này để mai mới ăn!-Cự Giải nghiêm mặt.
Thiên Bình xụ mặt ra.
Lúc này Kim Ngưu và Song Tử không có việc gì làm cũng xuống dưới nhà, Song Ngư cũng đã có mặt.
3 người họ làm cái bộ mặt như con cún bị bỏ đói vậy đó.
Cự Giải xoay lưng đi vào.
Haizz, không được ăn thiệt rồi.
_Không có bánh chuối bây giờ nhưng hiện tại các cậu có thể ăn chút trái cây bọc caramel này.
_Oa! Tuyệt vời!-3 con người hoan hỉ cầm trái cây ăn.
Song Ngư với với que táo bọc caramel trong tay Thiên Bình.
_Cho tớ cây đó đi mà!_Sao cậu không giành ăn với Kim Ngưu ấy?-Thiên Bình cau mày.
Cùng là chị em với nhau sao lại giành ăn như thế? Mà quan trọng nhất là cô không muốn nhường.
_Tớ giành không lại anh ta!-Song Ngư oan ức giải bày làm Thiên Bình xù lông lên:_Không giành được của anh ta nên cậu giành của tớ?Cô nàng lại liếc thấy Ma Kết và Thiên Yết đứng cách đó nhưng lại không lên tiếng bèn noí nhỏ với Song Ngư:_Nói với Thiên Yết, bảo đảm đống đồ ăn trong đĩa của Kim Ngưu sẽ là của cậu.
Song Ngư được Thiên Bình bày trò xấu thì hí hửng chaỵ lại chỗ Thiên Yết thì thầm mấy câu.
Ngay sau đó thì bên Kim Ngưu bắt đầu inh ỏi.
Song Ngư chiến thắng vui vẻ ăn tiếp, Kim ngưu bất mãn khi thấy đĩa trái cây bị cướp gần 1 nửa muốn kiếm ai cướp lại thì thấy Ma Kết đứng cạnh Thiên Bình.
Được rồi, bọn họ đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn.
Anh chỉ 1 mình anh thua.
Nhưng anh lại thấy có mấy xâu trái cây được đưa thêm, ngẩng đầu lên thì thấy Xử Nữ đưa cho anh.
Vì chuyện gọi tên ban nãy nên tự dưng anh có chút ngại ngùng.
Xử Nữ nhìn anh cười bẽn lẽn thì giật giật khóe môi:"Tự dưng cười xấu hổ làm gì?".
Sư Tử cứ yên lặng đứng 1 góc thì thấy 1 xâu táo dại bọc caramel xuất hiện trước mặt.
Anh nhìn qua thì thấy Bảo Bình cuời thật tươi hỏi anh trong khi miệng vẫn còn nhai trái cây:_Ăn không? Ngon lắm! Không ăn bọn Thiên Bình với Song Ngư xử hết đấy!Vốn cũng không đói lắm nên anh cũng chẳng có ý định ăn nhưng giờ thì anh có hứng ăn rồi.
Xử Nữ ngồi 1 bên không thích ăn khuya cho dù là trái cây cũng vậy, nhìn qua thấy Song Tử đang nói chuyện gì đó với Cự Giải khiến cô cười thật tươi.
Cuộc sống vẫn thật yên bình mà.
Chỉ có cô bạn Nhân Mã đang mệt mỏi ở đâu đó thôi.
Chuyến du lịch trăng mật cũng đã kết thúc.

Trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!