Đối với nhiều người mà nói, tình yêu là thứ tình cảm mãnh liệt khiến con người ta rơi vào cảnh mê muội. Mạc Thiên Bình chính là người như thế. Yêu điên cuồng, yêu bất chấp. Cô yêu anh từ lần đầu gặp mặt, yêu ánh mắt, nụ cười, tất cả những gì nơi anh. Và tuyệt hơn hết, định mệnh đã mang anh và cô lại với nhau. Hôn ước - nó chính là sợi dây ràng buộc nhân duyên với hai người. Anh chính là Lâm Sư Tử, luôn nghiêm nghị, chính chắn và trưởng thành, anh luôn là tâm điểm, luôn là niềm tự hào của Lâm gia cũng như Mạc gia. Cô luôn dõi theo anh, luôn hướng về phía anh bằng tất cả những gì mình có, luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. Vì thế, cô là người hầu như biết tất cả về anh... Lúc trước, anh đã từng hướng nụ cười trìu mến ấy về phía em... Nhưng bây giờ, nụ cười của anh là dành cho ai... ?Là em?Hay là cô gái đó?_oOo_'Cạch'- Anh Sư Tử!Mạc Thiên Bình hớn hở chạy đến ôm chầm lấy Lâm Sư Tử khi cánh cửa vừa hé ra. Cô từ từ cảm nhận những gì nơi anh, nhịp tim, hơi thở và mùi hương nam tính. - Em làm gì ở đây?Mặc kệ người bên cạnh tỏ ra thái độ gì, vẻ mặt như thế nào, Lâm Sư Tử lạnh lùng cất giọng mà không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái như là rất căm ghét vậy. Mặc kệ thái độ của anh đối xử với cô thế nào, Mạc Thiên Bình vẫn là như vậy, luôn yêu anh một cách mê muội. Thái độ của anh, tình cảm của anh, tất cả những gì nơi anh chắc chắn sẽ thuộc về cô. Cô chỉ biết như vậy. Đến sau này, cô nhìn lại những chuỗi ngày của quá khứ một thời, điều mà cô hối hận nhất là đã không quan tâm đến người đó nhiều hơn, chỉ mải đuổi theo thứ không thuộc về mình để rồi khi nhận ra thì cô đã đánh mất tất cả... - Em nghe mẹ nói là anh bị bệnh, anh đã khỏe hơn chưa?Mạc Thiên Bình ngước đầu nhìn anh, sâu trong đôi mắt u buồn lúc này của anh là đang nghĩ tới ai? Cô biết rõ hơn ai hết. - Không sao. Em hãy về trước đi, anh còn phải làm việc. Sư Tử nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi người anh, tiến về phía bàn làm việc. Chợt cánh tay nhỏ bé níu lấy áo anh, khiến anh dừng lại, ngoái nhìn. - Hôm nay anh không cần làm việc. - Thiên Bình nói nhưng lại không nhìn thẳng vào anh. - Tại sao? - Sư Tử cất giọng lạnh lùng, hơn cả lúc trước. Anh biết cô gái này định nói gì. - Anh cần nghỉ ngơi. Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Lâm Sư Tử. - Anh không cần. - Anh cần. - Đây là công việc của anh. - Nhưng sức khỏe th-... - Nó cũng là của anh. Anh là bác sĩ, anh biết khi nào mình nên dừng lại. - Nhưng... - Em không cần nói thêm gì cả. Anh phải làm việc rồi... . 'Cạch'Cánh cửa gỗ khép lại, cô nhẹ nhàng tựa lưng vào nó. Bên trong căn phòng là người cô yêu nhất nhưng trớ trêu thay tình yêu của người đó lại chẳng thuộc về cô. Là tự cô đa tình? Phải không?_oOo_Mạc Thiên Bình từng bước từng bước bước đều trên hành lang bệnh viện, ánh mắt mọi người nơi đây nhìn cô chứa đầy vẻ kính trọng. Phải, tuy rằng có một số người chưa biết nhưng nếu nghe qua cái tên Mạc Thiên Bình thì cũng sẽ phần nào nhận ra đó là con gái duy nhất của Mạc Vũ - nghị viên của nhà nước, từng là bác sĩ nổi tiếng một thời. Đồng thời, Mạc Vũ chính là người sở hữu bệnh viện này, và xem nó như món quà cưới sau này dành tặng con rể tương lai là Lâm Sư Tử. Tuy vậy, hôn ước giữa hai nhà Lâm - Mạc thì chỉ có trong gia tộc nắm rõ. - A, thật lòng xin lỗi. - Không sao. Một cô gái vừa va phải cô. Cô ta trông thật đẹp với chiếc đầm màu đỏ ấy. Gặp nhau một thoáng, cuộc trò chuyện của hai người diễn ra vỏn vẹn hai câu. Rồi cô ta chạy vụt đi, lướt qua nhau để lại trong cô biết bao suy nghĩ. Và cảm giác ấy đã len lỏi nơi cô. - Thật thú vị. Cuộc vui bây giờ sẽ bắt đầu?END CHƯƠNG 14